Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 64: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:29:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh định một kỳ hạn đi, nếu trong kỳ hạn em không kiếm được số tiền này thì sẽ làm theo lời anh.”

“Trong nửa năm.”

Tưởng Đạc nghiêm túc nhìn cô: “Trận tuyết đầu mùa năm nay, chuẩn bị để gả cho anh.”

Cuối tháng Sáu, Lục Ninh nhận được kết quả thi đại học.

Trong phòng bệnh, người một nhà căng thẳng ngồi trước máy tính, đợi trang web tải.

Lúc Lục U nhìn thấy số điểm kia, trong lòng như có thứ gì đó rơi xuống.

Cô quay đầu lại nhìn Lục Ninh đang lo lắng đến nỗi không dám nhìn điểm.

Lục Ninh thấy sắc mặt Lục U không đúng lắm, cũng đoán được thành tích không tốt lắm.

Thật ra sau khi kiểm tra xong, trong lòng cậu đã có tính toán rồi. Trong phòng thi cậu cũng phát huy không tốt, đầu óc rất loạn, lúc thì nghĩ nếu thi không tốt thì phải làm sao, tình huống trong nhà khó khăn như vậy, nếu cậu không thi được điểm cao thì sẽ có lỗi với người nhà.

Lên đại học còn phải học thêm bốn năm, thực sự quá dài...

Tâm tư càng hỗn loạn thì cậu càng không tĩnh tâm được, kết quả thi đương nhiên có thể tự biết.

Thành tích bình thường của cậu hầu hết đều trên 700, lần thi thử kém nhất cũng được 692. Vậy nên số điểm 639 này, không chỉ Lục Ninh mà ngay cả người nhà cũng có hơi không tiếp nhận được.

Thậm chí Lục Vân Hải còn nói một câu: “Số điểm này... có phải tính sai rồi không?”

Những lời này lại như cho Lục Ninh vốn đang khó chịu thêm một cú giáng.

Ánh mắt cậu đỏ lên.

Lục U vội vàng kéo Lục Vân Hải lại, cười nhẹ nhõm: “639 tốt mà, nhất định có thể thi vào đại học trọng điểm, chúc mừng nha em trai.”

Lục Ninh cắn răng, không nói lời nào chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Đều tại ông, nói bậy cái gì đấy.” Tần Mỹ Trân đẩy Lục Vân Hải: “Còn không đi gọi con về.”

Chân trái Lục Vân Hải đi lại không tiện, nên Lục U đứng dậy ra ngoài: “Con đi cho.”

Cô đuổi theo ra ngoài nhưng bóng dáng Lục Ninh đã sớm biến mất rồi.

Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, một lời không hợp là chạy ra ngoài, rốt cuộc là tính khí c.h.ế.t bằm gì chứ.

Lục U quyết định để cậu tự mình tĩnh táo lại, nên trở lại phòng bệnh thương lượng với bố mẹ chuyện điền nguyện vọng cho Lục Ninh.

Với số điểm 639 không cao không thấp, trường top đầu khẳng định là không vào được, 985 [1] cũng tốt nhưng đăng ký thì hơi mạo hiểm, nhưng cũng có thể thử. [1] đề án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới”)

Còn về chuyên ngành, tất nhiên là phải xem sở thích của Lục Ninh.

Về vấn đề này cả nhà đều không có dị nghị gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-64-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Buổi tối bố ở lại bệnh viện trông, Lục U về nhà an ủi Lục Ninh.

Về đến nơi thì phát hiện thằng nhãi c.h.ế.t tiệt Lục Ninh căn bản không về nhà.

Lục U biết cậu kiêu ngạo, cực kỳ hiếu thắng, mấy ngày cuối trước ngày thi đại học, ngày nào cậu cũng đều thức đến hơn nửa đêm, cả ngày chỉ ngủ mấy tiếng.

Hơn nữa mấy ngày nay chủ nhà tới cửa đòi nợ, tuy ngoài miệng cậu không nói nhưng áp lực tâm lý nhất định rất lớn.

Trong lòng Lục U vô cùng khó chịu.

Cô gọi cho vài người bạn thân của cậu để hỏi Lục Ninh có tới tìm bọn họ không, ai nấy đều bảo không có.

Lục U bắt đầu lo lắng, nghĩ đến lần trước Lục Ninh chạy khỏi tiệm net đã đi tìm Tưởng Đạc, thế là cô lấy điện thoại gọi ngay cho Tưởng Đạc –

“Lục Ninh có ở chỗ anh không?”

“Vừa tan làm.” Giọng Tưởng Đạc mang theo vài phần mệt mỏi: “Thành tích thi đại học của nó nát bét như thế, không có mặt mũi tới tìm anh đâu.”

“Anh biết rồi sao?”

“Anh tra được điểm sớm hơn mọi người.” Tưởng Đạc thản nhiên nói: “Biết nhất định sẽ bị anh đánh cho một trận nên nó không dám tới tìm anh.”

Lục U lo lắng thở dài: “Nó trốn đi rồi, tìm không thấy, em phải đi tìm nó đây, cúp máy nha.”

Tưởng Đạc: “Đứng ở đầu hẻm chờ anh, năm phút.”

...

Đúng lúc Lục U đang lo lắng lại nhận được điện thoại của Thẩm Tư Tư –

“Bạn học Lục Tiểu Ninh tới chỗ tôi tìm kiếm sự an ủi, khóc như chó ấy, khỏi lo hen, tôi trông chừng nó cho.”

“Thật tốt quá, bây giờ tôi lập tức qua đó.” Lục U thở một hơi nặng nề.

“Đừng.” Thẩm Tư Tư nói: “Cậu vừa tới thì nhất định nó sẽ chạy, thằng nhóc này chắc là... áp lực lớn quá, cậu để nó phát tiết ra đi.”

Lục U biết Lục Ninh suy nghĩ rất nhiều. Áp lực gánh vác cái nhà này không chỉ đặt lên một mình cô, còn đặt lên cả Lục Ninh nữa.

“Thế cậu để ý nó dùm tôi nha, cảm ơn bạn yêu.”

“Okela...”

Năm phút sau, Tưởng Đạc lái chiếc Land Rover dừng trước mặt Lục U.

Anh vừa mới tan làm, áo sơ mi trắng vẫn chưa thay, cà vạt tùy ý nới lỏng, lộ ra đường nét xương quai xanh.

Mặc dù bố mẹ nói đùa anh là bát sắt, nhưng Lục U từng nghe Hạ Minh Phi nói qua, anh chỉ là cố vấn cấp cao của tổ trọng án, thuộc về nhân viên ngoài biên chế, chưa được vào biên chế của đội cảnh sát, chỉ khi có trọng án xảy ra thì mới tham dự để cung cấp manh mối về tâm lý phạm tội của kẻ tình nghi.

Loading...