Anh nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng lo lắng yên của cô gái nhỏ: “Tưởng Đạc, đang bận ?”
“Đang họp.”
“À, việc , lát nữa em tìm .”
“Không cần, em , .”
Giọng điệu trầm thấp của Tưởng Đạc khi chuyện hiểu khiến cảm giác dịu dàng.
Lục U tại chỗ, cắn răng, khó khăn : “Tưởng Đạc, em tìm mượn chút tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Mười triệu.”
Mười triệu, đối với nhà họ Tưởng tiền chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với bình thường, đó thể là một khoản tiền khổng lồ cả đời kiếm .
“Em như cho lắm, nhưng em trai em sắp thi đại học , em thể để chủ nợ ngày nào cũng tới nhà .” Khi Lục U chuyện, giọng cô ngừng run rẩy: “Em nghĩ... thể sẽ bằng lòng giúp em.”
Anh nhạt: “Đối với quan hệ của chúng em lòng tin quá nhỉ.”
“Anh là bạn nhất của em .”
“Ừ.” Anh nghiến răng nghiến lợi : “Chúng thực sự là... bạn bè nhất.”
“Em sẽ mau chóng trả cho , cũng sẽ để vô duyên vô cớ giúp đỡ , trong phạm vi nhất định, tiền lãi tùy định.” Lục U cũng nghĩ xong điều kiện: “Em đang khởi nghiệp, nhất định sẽ thành công, em sẽ cố gắng thử xem, em cũng thể đưa cổ phần của em cho .”
Tưởng Đạc lập tức đáp ứng cô mà : “Đến công ty gặp mặt chuyện .”
“Vâng.” Lục U ngoan ngoãn đáp: “Bây giờ em sẽ tới.”
“Lúc đến mà vẫn đang họp thì bảo trợ lý dẫn em đến phòng khách của , kẹo và bánh bàn em cứ ăn thoải mái.”
“Ừ.”
Nhìn nụ khóe miệng Tưởng Đạc, bàn việc, Tưởng Tư Địch dùng sức đạp một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở : “Đang họp đấy, nghiêm túc tí !”
Tưởng Đạc thu nụ , nhưng nửa phút, khóe mắt nở hoa.
Tưởng Tư Địch: ...
Ngay cả giám đốc tiếp thị đang báo cáo cũng suýt nữa quên mất cần gì, vì thấy khuôn mặt giấu vẻ vui vẻ của vị tổng giám đốc xưa nay vốn nghiêm túc.
Tưởng Tư Địch gần Tưởng Đạc, thấp giọng hỏi: “Trúng độc đắc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-61-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Mà như chó thế.
“Không giải độc đắc.”
so với giải độc đắc còn hạnh phúc hơn.
Tưởng Đạc cúi đầu một loạt meme hình mèo cảm ơn mà cô gửi cho , ánh mắt dịu dàng.
“Em kết hôn .”
Bên ngoài phòng việc, Tưởng Tư Địch một tay tóm lấy cổ áo Tưởng Đạc –
“Cậu kết hôn cái búa !”
Xung quanh ít đồng nghiệp đang ghé mắt , Tưởng Tư Địch trực tiếp kéo phòng bên cạnh phòng việc: “Nói cho chị đang đùa .”
Khóe miệng Tưởng Đạc khẽ nhếch: “Em tới tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, sự nghiệp thành công, trạng thái sinh lý cũng , thể kết hôn chứ?”
“Tưởng Đạc, đây ở công ty gì thì cũng mặc kệ . rằng, bố giao nhà họ Tưởng cho để tùy hứng gì thì .”
“Chị cho rằng ông đây thích nhà họ Tưởng nát .”
Khóe mắt Tưởng Đạc hiện lên sự lạnh lùng, cầm lấy tay Tưởng Tư Địch giật : “Là gốc rễ của nhà họ Tưởng các mục nát nên mới nhớ tới đứa con riêng chút tiền đồ là đây. Cho nên phiền chị rõ tình hình hiện tại, ông già giao nhà họ Tưởng cho vì bồi thường ban ơn, là ông nhờ cậy ... xin quản lý cơ nghiệp của nhà họ Tưởng.”
Tưởng Tư Địch khó tin .
Từ khi về nước tới nay, Tưởng Đạc chẳng bao giờ đề cập đến những chuyện qua, mỗi ngày đều diễn bộ dạng phóng khoáng, cởi mở, ngoại trừ công việc thường ngày ở cục cảnh sát, đều giống như một ông Phật trong phòng việc.
Chị cho rằng buông xuống tất cả những đau khổ và bất công, bắt đầu chậm rãi tiếp nhận nhà họ Tưởng .
Không ngờ, việc ... như một tàn thuốc còn đang cháy, để trong lòng một vết sẹo khó lành.
Mà mỗi một câu một chữ đều là tình hình thực tế.
Ba giao nhà họ Tưởng cho Tưởng Đạc xuất phát từ việc bồi thường, mà bởi vì chỉ khi Tưởng Đạc ở nơi mới thể giữ gìn sự cân bằng của nhà họ Tưởng ở mức độ tối đa, đến mức đám con cháu chẳng gì chia chác còn gì.
Mà dựa thiên phú và đầu óc của , cũng thể cho cơ nghiệp của nhà họ Tưởng duy trì lâu dài.
Tưởng Tư Địch nhạt: “Nói như , nhà họ Tưởng chúng còn cảm ơn nhỉ.”
“Thế thì cần.” Tưởng Đạc thẳng: “ hôn sự thì cần chị giúp đỡ xử lý đấy, em cho cô một hôn lễ long trọng khiến cả thế giới chú ý.”
“...”
“Cho nên kết hôn, cô dâu mới chuyện , em đồng ý ?”