Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 58: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:29:19
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Lục U mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu nha, anh Phi.”

“Cảm ơn gì chứ, cậu đừng vì chuyện này mà xa lánh cậu ta là được rồi.”

“Sao lại thế được, chỉ là tôi... cảm thấy mình không biết gì cả, có hơi khó chịu.”

“Không cần khó chịu, cậu ta chính là một con ch.ó già, đại đa số thời điểm đều tự mình giải quyết.”

“Cậu đừng nói anh ấy như vậy chứ.”

...

Sáng hôm sau, Hạ Minh Phi thấy Tưởng Đạc ở phòng làm việc, dường như cả đêm Tưởng Đạc không ngủ, vành mắt thâm đen, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Lục U nhìn thấy thuốc của cậu rồi à?”

Tưởng Đạc lơ đãng “ừ” một tiếng: “Vốn dĩ cũng không muốn gạt.”

Hạ Minh Phi biết, là vụ án mạng m.á.u me ngày hôm qua khiến cho trong lòng Tưởng Đạc bỗng dưng sợ hãi. Cậu ta sợ mình cũng giống như kẻ tình nghi trong vụ án đó, làm ra việc tổn thương đến tình cảm của bản thân.

“Mấy năm trước cậu xa cách người ta là vì sợ tổn thương người ta. Hiện tại đã ổn rồi, hà tất làm điều thừa thãi chứ, vô duyên vô cớ làm con gái người ta suy nghĩ vẩn vơ...”

“Vốn dĩ cô ấy cũng không có ý với tôi, sau này biết rồi sẽ đề phòng tôi hơn.” Tưởng Đạc thản nhiên nói: “Đối với cô ấy thì như vậy... sẽ tốt hơn.”

“Tự cậu chuốc lấy khổ.”

Hạ Minh Phi ngồi trên ghế, cầm hồ sơ vụ án ngày hôm qua lên, nhìn qua rồi nói: “Vốn dĩ là mối nhân duyên rất tốt, thanh mai trúc mã, lại được bà nội đích thân tác hợp, kết quả lại bị chính cậu phá nát.”

“Tôi là thứ gì chứ.” Ánh mắt Tưởng Đạc lạnh hơn rất nhiều: “Không xứng.”

Hạ Minh Phi biết rõ ở trong lòng Tưởng Đạc, Lục U vĩnh viễn là nữ thần cao không thể với tới, không quan tâm đến việc cô nghèo túng, anh giàu có... nữ thần chính là nữ thần, mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân cô.

Hạ Minh Phi cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài nãy nữa, quay đầu nhìn vào màn hình máy tính của Tưởng Đạc, bất ngờ nhìn thấy những video ngược đãi chó mèo bê bết m.á.u me: “Đờ mờ! Cậu xem mấy thứ này làm gì thế! Biến thái à!”

Tưởng Đạc nhấp vào hệ thống web đen, sau khi so sánh hàng trăm video ngược đãi động vật thì gửi ba cái cho Hạ Minh Phi.

“Đại học Thanh Phù có sinh viên quay video ngược đãi động vật rồi bán lên web đen kiếm tiền, đi tới trường lôi mấy đứa đó ra rồi xử lý theo tội giao dịch video bất hợp pháp.”

Hạ Minh Phi ấn vào xem một cái, phát hiện những sinh viên trong video ngược đãi mèo này đã rất thông minh khi che gương mặt mình lại. Nhưng Tưởng Đạc đã dùng vài thủ đoạn kỹ thuật tháo bỏ lớp che kia xuống, đến trường học tìm hai người này không khó lắm.

“Tam gia cậu rảnh lắm đấy à, không chỉ điều tra án mạng, ngay cả chuyện con mèo con ch.ó cậu cũng muốn quản?”

“Chuyện của quần chúng, không – có – chuyện – nhỏ.”

“Ngài nói chuẩn, tôi mà có nửa phần giác ngộ của ngài tôi đã sớm thăng cấp lên làm cố vấn cấp cao rồi.”

--

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-58-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Sau khi tan làm, tâm trạng Tưởng Đạc không tốt, định đến quán bar uống vài ly.

Cả ngày nay Lục U không liên lạc với anh. Trong đầu anh lại nhớ tới lời hôm qua cô nói:

“Đàn ông cố chấp thật sự rất đáng sợ.”

Gặp phải người có tính cách bệnh hoạn như vậy nhất định phải trốn xa một chút.

Đúng thế, trốn xa một chút là được rồi.

Đáy mắt anh mang theo vài phần men say, tay cầm ly rượu run rẩy, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như băng.

Rốt cuộc anh còn đang hy vọng điều gì nữa đây.

Lúc này một cô gái đi tới bên cạnh Tưởng Đạc, chủ động nói chuyện với anh: “Anh đẹp trai, uống rượu một mình à.”

Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, nở nụ cười phóng khoáng, cô gái nhìn đến ngây người, không kìm lòng được muốn dán lên.

Chỉ tiếc rằng, người đàn ông ghé sát vào tai cô, nói một câu g.i.ế.c c.h.ế.t sự nóng bỏng:

“Xin lỗi nhé, bất lực.”

Cô gái xanh mặt đi ra chỗ khác.

“Than Đá” nằm kiểu ổ bánh mì trên ghế salon, kêu vài tiếng “meo meo” non nớt về phía anh.

Tưởng Đạc tháo cà vạt ra, cởi áo khoác, trở về phòng ngả đầu xuống định đi ngủ.

Trong nhà không mở hệ thống sưởi, nhưng trong chăn lại rất ấm áp, trong lúc mơ hồ anh ôm được một thứ mềm mại.

Anh tưởng “Than Đá” chui vào chăn nên dứt khoát ôm chặt một chút, khẽ vuốt nhẹ, mơ màng lẩm bẩm: “Mẹ đã nói thế nào rồi hả? Không được lên giường.”

Cô gái trong n.g.ự.c cất tiếng nói run run: “Vậy anh... thả... thả tay ra.”

Tưởng Đạc đột ngột mở mắt, cảm giác say rượu biến mất, lật chăn lên.

Lục U vội vàng xoay người từ trên giường xuống, đứng ở tấm thảm bên cạnh, phòng bị nhìn anh.

Tưởng Đạc dụi dụi mắt, cho là mình say không tỉnh táo nên xuất hiện ảo giác.

Anh bật đèn trên đầu giường lên.

Dưới ánh đèn, cô gái mặc một chiếc váy rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, bộ dạng dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Em... sao lại tới đây?”

“Em chờ anh tan làm mà.” Lục U bất đắc dĩ nói: “Chờ mãi chờ mãi mà anh vẫn chưa về nên em vào phòng anh đọc sách, kết quả đang đọc thì... ngủ quên mất.”

Loading...