Lục U ôm chú mèo con đến mặt Tưởng Đạc, bảo sờ nó.
Tuy nhiên, Tưởng Đạc mắc chứng sạch sẽ, bao giờ gần gũi với động vật. Anh cẩn thận từ xa, chịu cúi xuống.
“Sau chính là bố của nó ,” Lục U nắm tay Tưởng Đạc đặt lên đầu mèo. “Phải yêu thương nó đó.”
Chú mèo nhỏ dường như cũng hiểu chuyện, cọ cọ tay .
Anh ngượng ngùng, lập tức rụt tay về: “Được , sẽ chăm sóc cho nó.”
Mèo con vụt một cái, phóng phòng Tưởng Đạc.
Lục U thấy lông mày Tưởng Đạc cau , vội vàng tóm lấy chú mèo, dặn dò như thật:
“Lúc bố đang việc quấy rầy.”
“Không lúc nào cũng meo meo meo, bố thích yên tĩnh.”
“Quan trọng nhất là, phòng ngủ của bố, càng lên giường của bố nha.”
--
Tưởng Đạc Lục U dạy dỗ mèo con, thấy buồn mà than một tiếng: “Sao thể lên giường của , chẳng lẽ ăn thịt nó ?”
Lục U nghĩ đến chứng sạch sẽ đến mức khó tính của khi còn nhỏ: “Không bệnh sạch sẽ .”
“Có, nhưng nghiêm trọng như thế.”
“Nói là nó thể phòng của , lên giường của ?”
“Nó thể,” Tưởng Đạc dựa cánh cửa, khóe miệng cong lên. “ em thì thể.”
“...”
Lục U nhấc chân đạp cho một cước.
Sau khi thu xếp thỏa cho cuộc sống của “Than Đá”, Lục U dậy định rời , Tưởng Đạc đưa cho cô một tấm thẻ thang máy.
Lục U hiểu.
Tưởng Đạc lười biếng giải thích: “Có đôi khi tra án liên tiếp mấy ngày về nhà.”
“Được, lúc nào bận thì em sẽ đến nhân viên vệ sinh miễn phí.”
Lục U lập tức nhận lấy thẻ , bỗng nhiên nghĩ tới vụ án mạng xảy ở trung tâm thương mại ngày hôm nay: “Vụ án hôm nay phá ?”
“Kẻ tình nghi bắt tại chỗ, cũng thừa nhận tội trạng .” Tưởng Đạc cầm bình nước lên, tưới bồn hoa lan bàn, thản nhiên : “Người tình nghi tính cách cố chấp, chịu nổi việc hại đề nghị chia tay nên xúc động g.i.ế.c , đẩy hại từ tầng năm xuống đất.”
“Đàn ông cố chấp thật sự đáng sợ.” Lục U cảm thán : “Gặp tính cách bệnh hoạn như nhất định trốn xa một chút, mạng cũng còn thì yêu đương gì chứ.”
Vừa dứt lời, bình nước tay Tưởng Đạc rơi xuống đất, vặn lăn đến bên chân cô. Lục U nhặt bình nước lên đưa cho .
Tưởng Đạc nhận lấy bình nước mà hiệu để cô đặt mặt bàn, lơ đãng giấu bàn tay đang run rẩy .
“Anh lạ thế nào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-56-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Không , em mau về .”
Lục U đánh giá gương mặt tái nhợt của , ân cần hỏi: “Có gần đây điều tra vụ án quá vất vả ?”
Người đàn ông trả lời, chỉ cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy, nhấn mạnh: “Mau về , Lục U.”
Lục U lo lắng, nhón chân lên, nhẹ nhàng sờ trán : “Ốm thật ?”
Đột nhiên, cổ tay cô bàn tay nóng bỏng của giữ chặt.
Hành động đột ngột khiến Lục U kịp chuẩn , cứ ngỡ bàn ủi chạm , cực kỳ nóng, lòng bàn tay nóng đến mức khiến cô kinh hãi: “Anh thế...”
Người đàn ông dùng lực mạnh, mạnh nắm lấy cô.
Không , là nắm, càng giống như siết chặt hơn, khiến cô căn bản sức cựa , cổ tay giống như đang đeo xiềng xích bằng đá nặng nóng...
“Anh bảo về .”
Lục U kinh ngạc ngẩng đầu , con ngươi sâu hoắm đen nhánh như màn đêm. Khi cô, giống như biến thành một khác, trở thành một cô nhận .
Cho đến lúc , Lục U mới nhận Tưởng Đạc mà cô quen thuộc chỉ là Tưởng ca ca của những năm cấp hai.
Anh của , đổi... biến thành một Tưởng Đạc vô cùng xa lạ.
“Tưởng, Tưởng Đạc... Anh thể buông em ?”
Giọng Lục U nhỏ, mang theo sự run rẩy, gần như cầu xin: “Anh như , dọa đấy.”
Tưởng Đạc cô, khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ tà ác:
“Đi lấy thuốc cho ông đây , tầng thứ ba ở tủ bát.”
Sau khi xong, năm ngón tay mở , thả cô .
Lục U vội vàng rụt tay về, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn là dấu ngón tay đỏ ửng, thể nhận dùng lực mạnh như thế nào.
“Lấy thuốc thì lấy thuốc, dọa gì chứ.”
Lục U oán trách, tủ bát lấy thuốc.
Tủ bát mở , ở tầng thứ ba một hộp thuốc, bên trong chỉ một loại, vỏ :
Risperidone.
“Là cái ạ?” Cô quơ quơ hộp thuốc về phía .
“Ừ.”
Lục U lấy cốc rót nước, đặt hộp thuốc tay Tưởng Đạc, tò mò hỏi: “Đây là thuốc gì thế.”
“Em tự tìm ?”
“Bỏ , lười tìm, nha.”
Lục U cầm theo túi về phía thang máy. Trước khi cửa thang máy chậm rãi khép , đàn ông ngửa đầu uống thuốc, khóe mắt vặn quét qua cô, môi mỏng nhếch lên, nốt ruồi đỏ đào hoa bên mắt chớp sáng.