“Má ơi, yêu đương xong bán luôn cả mạng à.”
“Đàn ông bây giờ… không thể trêu vào, không thể trêu vào.”
“Ở hiện trường có một cảnh sát đẹp trai lắm í, mọi người có nhìn thấy không?”
“Thấy chứ! Vị kia không phải là tam gia của tập đoàn Tưởng thị sao.”
“Trời má, mặc đồng phục cũng đẹp trai muốn chết.”
…
Lục U lấy phiếu khám bệnh, ngồi trên ghế chờ để trấn tĩnh lại.
Nhớ đến hiện trường đẫm m.á.u của cô gái kia, tay chân đều vặn vẹo, mắt cũng trợn trừng, miệng mở rộng, dường như rất không cam tâm…
Lần đầu tiên nhìn thấy cái c.h.ế.t ở khoảng cách gần như vậy, tay Lục U không kiềm chế được run lên.
Đúng lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn đến từ Tưởng Đạc.
JD: “Ai cho em chui vào xem náo nhiệt hả, có đẹp không?”
Lục U nghĩ đến dáng vẻ hung dữ vừa rồi của Tưởng Đạc, có hơi lo lắng, mặc dù cô cũng chỉ là không cẩn thận bị người ta đẩy đến vị trí gần t.h.i t.h.ể như vậy thôi.
U U Lộc Minh: “Xin lỗi, ảnh hưởng đến các anh rồi.”
JD: “Dọa sợ rồi à?”
U U Lộc Minh: “Có chút QwQ.”
Tưởng Đạc liên tục gửi cho cô rất nhiều hình động của mấy chú chó, có Samoyed mỉm cười chớp mắt, cũng có Corgi chân ngắn lắc mông, còn có Husky nghiêng đầu.
Lục U tưởng anh gửi nhiều meme như vậy cho cô là vì muốn cười nhạo cô, vậy nên không hề khách khí nói:
“Không phải tam gia đang làm việc sao, rảnh rỗi cười nhạo em thế à?”
JD: “…”
JD: “Ông đây rảnh đấy…”
Nói xong cũng không để ý đến cô nữa.
Lục U nhìn hình động mấy con ch.ó mà Tưởng Đạc gửi cho cô, rất lâu sau cô mới phát hiện ra –
Tưởng Đạc gửi mấy tấm hình này cho cô, hình như là muốn… an ủi cô?
Sau khi bác sĩ thú y kiểm tra chân sau cho mèo con thì kết luận chân của nó bị gãy do bị người ta dùng vật cứng đánh.
Lục U ngạc nhiên: “Anh chắc chắn chứ ạ?”
“Vết thương này rõ ràng gây ra bởi con người, tai nạn xe cộ sẽ không tạo thành tổn thương như vậy.” Bác sĩ thú y chỉ vào con mèo nhỏ: “Bị người ta dùng kẹp kẹp đến khi gãy xương.”
“Nó là mèo hoang, ai lại làm như vậy chứ.”
“Ai biết được, có thể là ngược đãi mèo, trước đây tôi đã từng gặp qua rồi.”
Con mèo con này từ lúc Lục U học nghiên cứu sinh đã nuôi nó. Tính tình ngoan ngoãn lại dễ gần, ngày thường từ xa nhìn thấy Lục U đều chui ra ngoài chặn đường “giả vờ bị đụng”. Nếu điều kiện cho phép, Lục U cũng muốn nhận nuôi nó, chỉ tiếc hiện tại cô không có cách nào chăm sóc cho nó cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-54-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U hỏi bác sĩ: “Cái này có thể trị khỏi được không ạ?”
“Vết thương này không thể chữa khỏi, sau này sẽ bị tật.” Bác sĩ thú y mang vải xô tới: “Nhưng có thể kê cho cô chút thuốc và băng bó lại.”
“Làm phiền anh rồi ạ.”
Trong quá trình bác sĩ băng bó cho mèo nhỏ, nó vẫn rất ngoan ngoãn. Lục U giúp bác sĩ giữ nó, nó còn l.i.ế.m tay Lục U.
—
Sau khi trở về ký túc xá, Lục U kể chuyện này với Tô Nhị.
Tô Nhị lòng đầy căm phẫn nói: “Nhất định là một tên biến thái trong trường chúng ta. Trước đó không phải lưu truyền một câu chuyện sao, kể rằng vào buổi tối thường nghe tiếng chó mèo truyền đến từ phía sau núi, còn kêu cực kỳ đau đớn.”
Lục U thả con mèo trong balo ra: “Không thể để nó về chỗ cũ nữa, nếu bị bắt được nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.”
“Nhưng chúng ta không thể nuôi trong phòng ngủ được, nếu dì quản lý phát hiện ra thì dữ nhiều lành ít là chúng ta.”
“Tìm ai đó nhận nuôi đi.”
Lục U mở máy tính ra, đăng tin tìm chủ nuôi trên một trang web của thành phố, đồng thời chia sẻ lên vòng bạn bè.
“Một bé mèo đen đáng yêu lắm nè, sáu tháng tuổi, chân sau của bạn nhỏ bị tật, nhưng có thể tự đi lại, tìm một chủ nhân có lòng yêu thương, ba tháng đầu đồng ý đến nhà hoặc gọi video thăm hỏi.”
Chỉ có điều hiện tại việc nhận nuôi chó mèo đều là cung lớn hơn cầu, nhất là mèo có tật, rất khó tìm được gia đình đồng ý nuôi.
Quả nhiên, không ai hỏi thăm cả.
Buổi tối, Tưởng Đạc gửi tin nhắn cho Lục U.
JD: “Nghe nói có mèo?”
U U Lộc Minh: “Có, tam gia muốn không ạ?”
JD: “Ba tháng đầu yêu cầu thăm hỏi?”
U U Lộc Minh: “Dạ, trên nguyên tắc là như thế, bởi vì sợ nổi hứng nhất thời, chơi được vài ngày là lại bỏ đi.”
U U Lộc Minh: “Nhưng có thể gọi video để thăm…”
Tin nhắn thứ hai còn chưa gửi đi thì tin nhắn của Tưởng Đạc đã tới:
JD: “Anh yêu cầu mỗi tuần tới nhà thăm bảy lần, mỗi lần không được dưới hai mươi tư tiếng. Có thể chấp nhận thì anh sẽ nuôi.”
U U Lộc Minh: ?
U U Lộc Minh: “Tam gia, thế thì anh nhận nuôi em luôn đi.”
JD: “Nuôi, đi đâu làm thủ tục?”
U U Lộc Minh: “Đừng đùa nữa! Trường chúng ta có người ngược đãi mèo, tam gia ngài rốt cuộc có muốn nuôi không đây?”
JD: “Bây giờ anh tới đón.”
U U Lộc Minh: “Được rồi! Đợi ngài!”