“Đừng nhiều lời vô ích, chuyển đi ngay lập tức!”
Dứt lời, vài nam y tá cao lớn bước vào, “giúp” họ chuyển phòng bệnh.
Lục U đẩy người y tá nam ra, chạy đến đỡ Tần Mỹ Trân: “Không cần các người chuyển, chúng tôi sẽ chuyển viện ngay bây giờ.”
Nói đoạn, Lục U gọi điện cho Lục Ninh, bảo cậu đến bệnh viện ngay để giúp thu dọn đồ đạc và làm thủ tục chuyển viện cho mẹ.
Lục Ninh nhanh chóng có mặt, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng. Lục U cũng đã liên hệ với một bệnh viện tư nhân có điều kiện tốt hơn.
Mấy năm nay, vì bệnh tình của mẹ, cô đã tìm hiểu rất nhiều bệnh viện và lưu lại thông tin liên hệ của nhiều bệnh viện tư nhân. Cô tùy tiện chọn một cái đứng đầu trong danh bạ rồi làm thủ tục chuyển viện cho mẹ.
Dịch vụ của bệnh viện mới cực kỳ tốt, còn có xe riêng đến đón Tần Mỹ Trân. Toàn bộ khuôn viên bệnh viện giống như một khu vườn, rất phù hợp để nghỉ dưỡng. Phòng chăm sóc đặc biệt chẳng khác nào phòng khách sạn sang trọng, đầy đủ tiện nghi.
Lục Vân Hải lo lắng hỏi Lục U: “Phòng bệnh này, chắc không rẻ đâu con.”
Lục U gật đầu: “Bệnh viện tư nhân thì không rẻ rồi bố ạ, nhưng bệnh của mẹ quan trọng hơn.” Cô cũng không muốn mẹ phải chen chúc với các bệnh nhân khác trong phòng bệnh bình thường, thậm chí là nằm ngoài hành lang bệnh viện.
“Không sao đâu bố, con có thể kiếm tiền, mẹ cứ yên tâm ở bệnh viện tư nhân.”
Buổi triển lãm thời trang của Mosha đã giúp Lục U tiết kiệm được một khoản đáng kể, đủ để chi trả chi phí điều trị ban đầu.
Đúng lúc này, Lục Ninh cũng lấy ra số tiền hơn hai mươi nghìn tệ từ việc cày thuê game và tiền tiêu vặt, đưa tất cả cho Lục Vân Hải: “Đây là tiền con tiết kiệm để mẹ chữa bệnh.”
Lục Vân Hải nhìn hai đứa con, vành mắt ông nóng lên. “Là bố không bảo vệ tốt hai đứa… để hai đứa vất vả như vậy.”
“Bố đừng nói mấy lời như thế.” Lục U nói: “Người một nhà là phải đồng tâm hiệp lực.”
Dưới sự che chở của bố, hai người họ đã trải qua hơn mười năm không phải lo cơm áo gạo tiền. Giờ đây, cả hai cũng nên bảo vệ cho bố mẹ.
Sau khi sắp xếp cho mẹ nhập viện, Lục U đi nộp viện phí một tháng. Cô bất ngờ nhận ra chi phí ở bệnh viện tư nhân không hề đắt như tưởng tượng. Tiền điều trị, thuốc thang và nằm viện chỉ khoảng năm, sáu nghìn tệ, thậm chí còn chưa bằng nửa tháng ở bệnh viện cũ.
Lục U nhìn hóa đơn, hỏi nhân viên lễ tân: “Đây là tất cả chi phí thật sao ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-51-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cô y tá trẻ tuổi, với thái độ phục vụ chuyên nghiệp, đứng dậy chào Lục U rồi lễ phép trả lời: “Đây là toàn bộ chi phí ạ. Nếu chị có bất kỳ thắc mắc hoặc không hài lòng về chi phí, chị có thể đến khiếu nại.”
“Không phải không phải, tôi không chê đắt, chẳng qua tôi thấy…”
Giá này rẻ quá. Giá như cô biết sớm hơn, cô đã chuyển mẹ đến đây từ lâu rồi.
Sau khi Lục U rời đi, bác sĩ chính bước ra khỏi phòng làm việc, hỏi y tá: “Phòng chăm sóc đặc biệt VIP của gia đình kia đã sắp xếp xong chưa?”
“Sắp xếp xong rồi ạ.” Y tá nhìn hóa đơn hỏi: “Bác sĩ Lương, phòng chăm sóc đặc biệt VIP của chúng ta chi phí một ngày còn cao hơn thế này mà, người kia có lai lịch thế nào vậy ạ?”
Bác sĩ Lương chỉ vào dòng chữ nhỏ nằm dưới cùng trên hóa đơn: “Bệnh viện tư nhân Khang Hoa, Tưởng thị đầu tư.”
“Người kia… chắc là bà chủ tương lai đấy.”
Chuyện mẹ nằm viện đã được giải quyết, tảng đá trong lòng Lục U cũng rơi xuống, cô quay lại trường học.
Trong trường, câu chuyện về ngôi sao Lâm Vãn Vãn “trộm gà không được còn mất nắm gạo” đang được bàn tán xôn xao, và mọi người cũng nhìn Lục U với ánh mắt khác xưa.
Vốn tưởng rằng cô chỉ là một “cái bánh bao” yếu đuối, bị đánh cũng không dám đánh trả, bị mắng cũng mặc kệ. Không ngờ “con thỏ nóng lên cũng biết cắn người”, cô đã bộc lộ tài năng tại buổi triển lãm thời trang của Mosha, giáng một đòn đau vào kẻ ăn cắp.
Không chỉ Lâm Vãn Vãn mang vết nhơ trong sự nghiệp, ngay cả tập đoàn Vãn Chu cũng bốc hơi hàng trăm triệu giá trị thị trường trong một đêm, thiệt hại khôn lường.
Trong phòng ngủ, Tô Nhị đưa cho Lục U một tờ đơn, nói rằng học bổng Đức Hinh năm nay đã bắt đầu bình chọn. Với thành tích và điểm tích lũy của Lục U, chắc chắn cô sẽ không trượt, bảo cô mau đi đăng ký.
Lục U đang định giặt quần áo, nghe vậy thì nói lát nữa sẽ điền.
Đến phòng giặt, cô nghe thấy Tôn Thấm, một người bạn cùng phòng khác, và mấy cô gái đang xì xào bàn tán:
“Học bổng Đức Hinh là học bổng có số tiền cao nhất trong trường chúng ta, năm nay lại tăng thêm mười nghìn tệ, thành ba mươi nghìn tệ.”
“Thành tích như Tôn Thấm còn không giành được thì cậu đừng có mơ.”
“Học bổng Đức Hinh hàng năm toàn là Lục U giành được, hình như học bổng này mở ra là để dành cho cô ta ấy, phiền c.h.ế.t đi được.”