Thật ra Hứa Trầm Chu cũng không phải thằng nhóc nghèo gì cả, chỉ là năm đó khi anh ta theo đuổi Lục U, quả thực nhà họ Hứa không thể so sánh được với nhà họ Lục, ngay cả môn đăng hộ đối cũng không phải.
“Tôi biết dì vẫn chướng mắt tôi.” Khóe môi Hứa Trầm Chu nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nhưng thời huy hoàng của nhà họ Lục đã qua, vẫn còn nói đến chuyện làm thông gia à? Dì cho rằng nhà họ Tưởng bây giờ các người còn có thể leo lên được sao?”
Tần Mỹ Trân tức đến nỗi mặt trắng bệch, không ngừng ho khan.
Lục U tức giận lấy giỏ trái cây trên bàn đập về phía Hứa Trầm Chu: “Anh cút đi cho tôi!”
Hứa Trầm Chu vốn định để bố mẹ Lục khuyên nhủ Lục U, đừng để cô cứ cố chấp như vậy. Không ngờ hai người kia lại đứng về phe Lục U, anh ta bỗng dưng rước lấy nhục nhã.
“Được, tôi đi, mấy người đừng hối hận.”
Anh ta tức giận rời khỏi phòng bệnh.
Đồng thời vào lúc đó, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện cảm giác mất mát vô hạn. Anh đã từng cho rằng Lục U vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi anh ta, cho nên tới tận bây giờ anh ta vẫn không để ý tới cảm nhận của cô. Nhưng khi cô gái kiên quyết muốn thoát ra khỏi lồng vàng, cảm giác không nỡ và bi thương mà trước đó chưa từng có lại từ từ cắn nuốt trái tim của anh ta.
Nhiều năm như vậy, làm sao không có một chút thích được. Tất cả mọi người đều cho rằng, năm đó sau khi nhà họ Lục phá sản, Hứa Trầm Chu vì chống đối với người nhà nên mới kiên trì, cố chấp ở bên cạnh Lục U. Nhưng chỉ mình Hứa Trầm Chu biết, không phải Lục U không thể rời bỏ anh ta, mà là anh ta... không thể rời bỏ Lục U.
--
Sau khi Hứa Trầm Chu rời khỏi, trong phòng bệnh, Tần Mỹ Trân không ngừng lau nước mắt, tâm trạng rất khó chịu, bà cảm thấy là bệnh tình của mình liên lụy đến con gái.
Mẹ vừa khóc là trong lòng Lục U càng thêm khó chịu. Nhưng cô không thể khóc được, bởi vì cô đã trưởng thành, cái nhà này cần cô chống đỡ.
Lục Vân Hải chỉ im lặng, thoạt nhìn trông ông đã già hơn mấy tuổi.
“Chúng ta còn cho rằng Hứa Trầm Chu là đứa trẻ tốt.” Việc đến nước này ông không thể làm gì khác ngoài than thở: “Con đã ở cạnh nó nhiều năm như vậy rồi.”
“Bố, không sao đâu, yêu đương sao lại không có lúc chia tay chứ.” Lục U giả vờ thoải mái nói: “Trong xã hội hiện tại, loại chuyện này rất bình thường mà. Tan tan hợp hợp rất bình thường. Mẹ cũng đừng khóc, là con đề nghị chia tay, mẹ còn khóc như vậy lại khiến con nghĩ mình là người bị bỏ đấy.”
“Không khóc nữa không khóc nữa.” Tần Mỹ Trân lau khô nước mắt: “U U nhà chúng ta giỏi giang như vậy, bao nhiêu đàn ông xếp hàng còn chưa đến lượt đâu, mẹ thấy Tưởng Đạc cũng không tệ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-50-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U bất đắc dĩ: “Mẹ nhắc tới anh ấy làm gì chứ!”
“Tưởng Đạc là đứa bé ngoan, là bố mẹ nhìn nó lớn lên đấy, mặc dù có mấy năm hư đốn, nhưng người ta hiện tại... cũng rất có tiền đồ.”
“Đúng thế, con riêng nghe không hay.” Lục Vân Hải nói giúp: “Nhà họ Tưởng không thích nó nhưng bản thân nó cũng không chịu thua kém ai.”
“Tiền lương một tháng của người ta hơn mười nghìn, là bát sắt chân chính đấy.”
Khóe miệng Lục U co quắp. Tiền lương một tháng hơn mười nghìn thì quá coi thường Tam thiếu gia nhà họ Tưởng rồi.
Anh ấy có thể tùy tiện mời phòng thiết kế làm cho cô một chiếc váy trăm nghìn đô, ngay cả ngôi sao đẳng cấp như Vân Nhiễm Thanh cũng là anh gọi đến. Từ lâu anh đã không còn là đứa con riêng ăn kẹo sô cô la cũng bị nhéo tay năm đó rồi.
--
Vào lúc Lục U và bố mẹ nói chuyện trời mây trăng sao, bác sĩ chính của bệnh viện tới đây dặn dò: “Bệnh nhân phòng 208 chuẩn bị chuyển sang phòng bệnh bình thường đi.”
Lục U không hiểu hỏi: “Chúng tôi vừa nộp viện phí nằm viện của phòng bệnh đặc biệt, tại sao lại phải chuyển sang phòng bệnh thường?”
Bác sĩ lạnh lùng tuyên bố: “Phòng bệnh đặc biệt này đã có bệnh nhân nguy kịch hơn chuyển đến. Bệnh viện chúng tôi không đủ phòng, xin mời các vị dọn đi ngay.”
“Nhưng mẹ cháu cũng đang trong tình trạng rất nghiêm trọng mà.”
Lục U định bước tới tranh cãi, nhưng Lục Vân Hải đã kịp thời ngăn cô lại. Ông là người từng trải, chỉ liếc mắt đã nhận ra Hứa Trầm Chu đã dàn xếp mọi chuyện với bệnh viện này.
“Thôi khỏi nói nhiều, chúng tôi sẽ chuyển đi.”
Lục U vẫn không cam lòng: “Tiền chúng tôi trả là cho phòng đặc biệt, tại sao lại phải chuyển xuống phòng thường chứ?”
Bác sĩ cười khẩy: “Các vị thực sự nghĩ rằng chút tiền đó có thể thuê được phòng bệnh đặc biệt sao? Nhờ có Tổng giám đốc Hứa nể mặt nên các vị mới được vào ở đấy.”
Lục U hiểu ngay Hứa Trầm Chu đã mua chuộc tên bác sĩ này. Cô tức giận đáp trả: “Nơi này rốt cuộc là bệnh viện cứu người hay là sân sau của Hứa Trầm Chu? Bệnh viện này là của anh ta mở sao?”