Gia đình cũng giấu anh không cho biết.
Anh sợ không kiểm soát được cảm xúc mãnh liệt, có thể làm tổn thương cô nên đã rời đi suốt nhiều năm, không muốn nghe tin tức gì.
Không ngờ lần này về nước, thấy tiểu thanh mai được anh nâng niu lại nghèo khó như thế này.
Trước đó, anh cũng nghe vài tin vụn vặt từ bạn bè:
Nói cô vì vài nghìn học bổng mà xích mích với bạn cùng phòng.
Nói cô làm việc ngày đêm, thu nhập hơn một vạn mỗi tháng, vậy mà vẫn chỉ ở nhà ăn bánh bao.
Nói cô bị bạn thân cũ coi thường nhưng chẳng dám phản kháng.
“Từ “tiểu công chúa” không ai sánh nổi, giờ thành “bánh bao” mềm yếu bị bắt nạt chỉ biết im lặng.”
Tưởng Đạc nghe toàn bộ câu chuyện lòng đau như xé.
Lục U lau nước mắt, sau khi trút cạn nỗi lòng mới thấy mình thật ngốc.
Cô không phải khóc vì Hứa Trầm Chu.
Chuyện của Hứa Trầm Chu như một kíp nổ, làm bùng phát hết áp lực tích tụ bấy lâu trong lòng cô.
Sau khi đã khóc xong, cô lau khô nước mắt, lấy lại can đảm để đối diện với cuộc sống.
Đúng lúc đó, phía sau cô vang lên tiếng huýt sáo. Một nhóm đàn ông tóc vàng phất phơ bước đến gần Lục U.
Cô gái nhỏ dáng người xinh đẹp, khóc càng làm người ta động lòng. Sắc thái đó khiến bọn lưu manh nhanh chóng để mắt.
Trời đã tối, bên bờ sông lại vắng vẻ, chỉ có một quán bán hàng nhỏ cách đó không xa vẫn mở cửa.
Bọn côn đồ cũng không dám quá lố, chỉ nói vài câu đùa giỡn.
“Người đẹp, thất tình hả?”
“Đến đây, anh thương em.”
“Có nhiều anh em thế này, chọn một đi nhé?”
...
Lục U hoảng sợ tái mặt, quay người định đi.
Một tên hung hăng kéo cô lại: “Người đẹp, khoan đã…”
Chưa dứt lời, một tiếng “ào” vang lên. Tên côn đồ vừa kéo cô đã bị ai đó đá một phát, rơi xuống sông.
Tiết trời tháng ba lạnh buốt, nước sông như muốn đóng băng, dù biết bơi cũng lạnh toát.
“Lâu rồi không được làm thịt ai.”
Tiếng nói của chàng trai vang rõ, phảng phất tính ngạo mạn nhưng cũng phóng khoáng.
Đám côn đồ nhìn anh, thấy vẻ mặt lạnh lùng kiên định, quanh người tỏa ra khí chất đầy tà khí.
Biết không nên động vào, tên côn đồ kéo bạn lên bờ, nhanh chóng bỏ đi.
Lục U đứng quay lưng về phía anh, nghe tiếng giọng quen mà không dám quay đầu lại.
Chàng trai cũng không tiến lại gần, chỉ nhìn bóng lưng cô, con ngươi đen láy hiện vẻ kiên nhẫn nhưng cũng đầy tham vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-4-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Hai người giằng co một lúc trong giá lạnh.
Cuối cùng, Hạ Minh Phi chạy đến, reo lên: “Hai người mấy năm không gặp, còn nhớ nhau không? Cần em giới thiệu lại không? Tưởng Đạc, Lục U. Hai người trước đây thân thiết đến nỗi ngủ chung một giường, suýt nữa lấy nhau rồi.”
Lục U cắn răng, lấy hết can đảm quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông dáng cao, thắt lưng thon, mặc áo hoodie đen giản dị, tay ôm một chậu hoa lan.
Khuôn mặt cứng rắn, rõ nét, ánh mắt đào hoa pha lẫn sự lười biếng và lãnh đạm.
Nốt ruồi đỏ thắm ở khóe mắt ánh lên vẻ đa tình, giọng nói dịu dàng, chứa đựng tình cảm sâu đậm.
“Sói trắng nhỏ, anh trai Tưởng về rồi đây.”
(*) Từ gốc “小白眼狼” nghĩa là Tiểu Bạch Nhãn Lang. Tôi dịch là Sói trắng nhỏ cho dễ thương.
“...”
Lần đầu Lục U gặp Tưởng Đạc là ở tiệc mừng họ của bà nội nhà họ Tưởng.
Con cháu Tưởng gia lúc đó đều ăn mặc sạch sẽ, ngồi quanh bàn tròn nói cười rôm rả.
Chỉ có Tưởng Đạc ngồi một mình ở bàn nhỏ ăn cơm trắng, trông vừa tội nghiệp vừa lạnh lùng.
Lục U nghe nói anh là con riêng của ba Giang bên ngoài. Vì mẹ mất, không ai chăm sóc mới được đưa về Tưởng gia nuôi như... chó trong nhà.
Khi ấy cô còn nhỏ, không hiểu rõ.
Sao anh trai trắng trẻo như vậy mà lại bị gọi là chó?
Sau đó, cô tình cờ nhìn thấy Tưởng Đạc giơ tay muốn lấy hộp kẹo trên bàn thì bị Tưởng phu nhân bóp tay mạnh, mu bàn tay tím bầm.
Da anh trắng như tuyết nên vết bầm hiện rõ.
Anh vội rút tay lại, ánh mắt ẩn giấu vài giọt nước mắt ủy khuất.
Nhưng anh vẫn kiên cường cắn răng không rơi nước mắt.
Lục U cầm một viên socola trên bàn, nhân lúc mọi người không để ý, bỏ vào túi áo anh.
Tưởng Đạc không hiểu nhìn cô.
Cô bé tủm tỉm cười, khoe hai chiếc răng khểnh đáng yêu, vỗ vai anh thì thầm: “Đừng khóc, sau này muốn ăn kẹo thì bảo em.”
Lục U là đứa duy nhất không sợ anh, còn cho anh kẹo.
Cô là người bạn duy nhất của anh.
...
Hai nhà Tưởng và Lục vốn là hàng xóm, nên hai đứa trẻ có nhiều cơ hội gặp nhau.
Bà nội Tưởng không màng đến chuyện con riêng, thương yêu tất cả.
Thấy anh và Lục U thân thiết, bà nửa đùa nửa thật nói rất hợp, nên quyết định hẹn ước từ nhỏ.
Lục gia cũng vui vẻ đồng ý. Tưởng gia là gia tộc có tiếng trong lĩnh vực bất động sản, nếu thành thân thì sau này có chỗ dựa vững chắc.
Khi đó Lục U còn bé, ngày nào cũng chạy theo Tưởng Đạc hỏi: “Bạn mẫu giáo của em nói sau này em sẽ gả cho anh, thật không?”