Đúng lúc này, phía sau có một giọng nói vang lên: "Nói như vậy với vãn bối có vẻ không hay lắm nhỉ."
Lục U quay đầu lại, nhìn thấy người lần trước tìm cô sửa váy, Thượng Nhàn Thục.
Hôm nay, chị ấy mặc áo khoác màu nâu nhạt, đầu đội mũ nồi, các phụ kiện trên người cực kỳ có gu, trang nhã lại khiêm tốn.
Đi bên cạnh chị ấy còn có mấy vị phu nhân ăn mặc không tầm thường.
Vừa nhìn thấy vị phu nhân này, sắc mặt Triệu Lan lập tức thay đổi.
Mấy năm nay, việc làm ăn của nhà họ Hứa mới có chút chuyển biến, nhưng còn lâu mới được coi là nhà quyền quý, càng không có tư cách tham gia vào giới quý bà của tầng lớp thượng lưu.
Nhưng vị Thượng phu nhân này thì khác, người ta là phu nhân thế gia có tiếng, là nhà giàu chân chính.
Ước mơ lớn nhất của Triệu Lan là gia nhập vào giới quý bà thượng lưu, cùng các phu nhân này uống trà chiều, vì sự nghiệp của con trai mà mở rộng mối quan hệ.
Vì thế bà ta đã học hỏi rất nhiều, giống như nghe nói vị Thượng phu nhân này thích đi dạo ở những cửa hàng đồ nữ cao cấp, cho nên cố ý tới đây làm như vô tình gặp được, hy vọng có thể nói vài câu.
Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại để Thượng Nhàn Thục nhìn thấy vẻ mặt chanh chua của mình.
Triệu Lan lập tức đẩy Lục U sang một bên, bước lên phía trước, nở nụ cười với Thượng Nhàn Thục: "Xin chào Thượng phu nhân, xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Lan, con trai tôi là Hứa Trầm Chu của tập đoàn Vãn Chu, công ty của nhà chúng tôi gần đây mới lên sàn chứng khoán ở New York."
Thượng Nhàn Thục ngay cả liếc cũng không thèm liếc bà ta, chị ấy lo lắng nhìn Lục U: "Cô bé, em không sao chứ?"
Lục U vừa mới bị Triệu Lan đẩy một cái, suýt chút nữa đã trẹo chân, nhưng vẫn xua tay: "Không sao ạ, cảm ơn Thượng phu nhân."
"Lại đây, chị giới thiệu một chút."
Thượng Nhàn Thục bỏ qua Triệu Lan, đi tới bên cạnh Lục U, kéo tay cô đi về phía các vị phu nhân kia.
"Cô bé này tên là Lục U, là cô bé lần trước sửa váy cho tôi đấy, cũng nhờ cô bé mà tôi mới mặc được bộ váy kia trong tiệc sinh nhật của con gái."
Có phu nhân thốt lên: "Là bộ váy có con bướm mạ vàng kia sao? Tôi còn tưởng chị tìm một nhà thiết kế nổi tiếng làm chứ, không nghĩ tới lại là một cô gái còn trẻ như vậy!"
"Cái váy kia sửa quá đẹp!"
"Tuổi còn trẻ nhưng bàn tay rất khéo léo!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-37-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Thượng Nhàn Thục cũng dốc sức thay Lục U quảng cáo: "Mọi người đừng thấy cô bé còn trẻ, người ta là nghiên cứu sinh của Học viện Nghệ thuật Thanh Phù đấy, trước đây còn là tiểu thư của nhà họ Lục. Chắc mọi người biết Lục thị đúng không, tay nghề của cô bé tuyệt đối không có gì để chê."
Các phu nhân lập tức vây quanh xin phương thức liên lạc với Lục U:
"Lục tiểu thư, em có đang rảnh không, chỗ tôi có một cái váy, em có thể sửa giúp tôi được không?"
Lục U vừa mới "thất nghiệp", tưởng rằng mình đã rơi vào cảnh cùng đường, không ngờ lại vô tình gặp được Thượng phu nhân, ngõ cụt lập tức trở thành hy vọng.
"Em nhận, em nhận ạ!" Cô vội vàng nói: "Về vấn đề trang phục nếu mọi người có gì cần thì cứ liên hệ với em, em nhất định sẽ giúp mọi người làm ạ!"
"Ôi, thế thì tốt quá!"
"Lục tiểu thư, hay là đi dạo với nhau đi, ánh mắt cháu tốt, giúp chúng tôi phối đồ đi."
Lục U lập tức đáp ứng: "Được ạ."
Thượng Nhàn Thục nắm tay cô cùng đi vào cửa hàng.
Phía sau, Triệu Lan nhìn bóng lưng của bọn họ mà lộ ra vẻ mặt khó tin.
Để giúp con trai mở rộng nguồn tiêu thụ trang phục nữ với giới thượng lưu nên bà ta mới dốc hết tâm trí muốn nịnh bợ những quý bà này. Không ngờ, bà ta cố gắng lâu như vậy còn chưa làm được gì, mà còn bị một con nhóc chưa dứt sữa như Lục U vừa gặp đã cướp mất.
Bà ta tức giận đến giậm chân.
Cả một buổi chiều, Lục U tận tâm tận lực đi dạo cửa hàng cùng các phu nhân, cho họ lời khuyên về cách phối trang phục.
Rất khó khăn, nhưng cô vẫn có thể căn cứ vào tính cách và khí chất riêng của các phu nhân để giúp bọn họ chọn những bộ trang phục và phụ kiện hợp ý.
Mắt cá chân của Lục U cũng bị giày cao gót làm cho trầy da.
Thượng Nhàn Thục bảo tài xế đưa cô về nhà, trên đường đi, nhìn mắt cá chân rách da của cô, chị ấy cười nói: "Để lấy lòng bọn họ mà em liều mạng thật đấy."
Lục U cười khổ, cũng không ngại để Thượng Nhàn Thục nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Cô biết thân phận hiện tại của mình là gì, không thể nào làm bạn với những phu nhân này được, chỉ có thể cố gắng hết sức lấy lòng bọn họ. Rất thực dụng, nhưng tài nguyên cùng quan hệ là thứ quan trọng nhất đối với cô ở giai đoạn hiện tại. Những phu nhân này không phải là người cô có thể tiếp xúc được thường xuyên, phải nắm chặt lấy cơ hội.