Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 24: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:13:40
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc nhất thời anh lại thấy chân tay luống cuống, ngay cả tiếng nói chuyện cũng thay đổi: “Bây giờ mới 8 rưỡi, em tới sớm vậy?”

Lục U máy móc đáp lại: “Em đã… gấp không chờ nổi muốn liên hôn cùng vị hôn phu thân yêu của em.”

(﹏;)

Tưởng Đạc mím môi, nỗ lực thu lại ý cười trên khóe miệng: “Đi vào hay chờ thêm một lát?”

Lục U nhìn cánh cửa đang rộng mở, cả người liên tục rơi vào mớ hỗn độn: “Trên đường tới đây em chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần…. Cục Dân Chính cuối tuần vẫn làm việc sao?”

Tưởng Đạc nhìn trời: “Có lẽ là vì ngày mai là Tết Thanh Minh, được nghỉ ba ngày nên hôm nay làm bù.”

Lục U: ….

Nhân viên đăng ký kết hôn là một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, cô đưa cho Tưởng Đạc và Lục U mỗi người một tờ khai đăng ký kết hôn, bảo hai người dùng bút màu đen điền vào.

Tưởng Đạc giống như đã tập luyện qua hàng trăm lần, dùng tốc độ rất nhanh điền vào các mục trong tờ khai.

Lục U lại chậm rì rì, chăm chú viết từng nét từng nét, kéo dài thời gian.

Trái tim rối tung cả lên.

Nhân viên công tác nhìn Tưởng Đạc, lại nhìn Lục U. Một người đẹp đến kinh thiên động địa, một người đẹp đến lặng yên như tờ. Hai người này... nên kết hôn!

Ánh mắt cô dời xuống nhìn vào tờ khai của hai người, không khỏi cảm thán: “Chữ hai người giống nhau thật đấy, xem ra sinh ra đã định làm vợ chồng rồi.”

Lục U nhìn tờ đơn của Tưởng Đạc. Chữ trên đó nắn nót, đều tăm tắp, nhưng vừa nhìn đã biết không phải chữ của anh, chữ viết của anh sẽ phải mạnh mẽ hơn.

“Anh... anh bắt chước chữ em làm gì.”

Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Thú vị, viết quen rồi.”

“Anh học chữ viết của em lúc nào thế?”

“Lúc học đại học.”

“Em chẳng biết gì hết.”

“Còn nhiều chuyện mà em không biết lắm.”

Cô sẽ không biết những năm đó anh làm ra bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, nhàm chán.

Anh nhặt lại những ruột bút bị cô vứt đi, đựng đầy trong một cái hộp.

Anh kéo mấy cọng lông trắng trên chiếc mũ áo khoác ngày đông của cô, sau đó đựng trong một bình thủy tinh nhỏ bằng ngón tay cái, đeo trên cổ rất nhiều năm. Trong một lần huấn luyện đặc biệt trong rừng nhiệt đới ở phía Tây Brazil, anh đã đánh rơi nó. Sau đó anh ở trong rừng tìm kiếm ba ngày ba đêm, cả người đều bị muỗi đốt sưng vù.

Thậm chí việc bắt chước chữ viết của cô đã đạt đến trình độ thành thạo, giống y như đúc, sau đó dùng nét chữ xinh xắn của cô viết lên giấy –

Tưởng Đạc, em cũng thích anh.

Những năm đó, còn nhiều việc mà cô không biết lắm.

...

“Chưa viết xong nữa à?” Anh không khỏi có chút nôn nóng.

“Giây phút quan trọng như vậy, đương nhiên là em phải viết từ từ rồi.”

Tưởng Đạc dựa lưng vào ghế, khóe miệng cong lên: “Viết xong có phải còn muốn kiểm tra chính tả lại một lần không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-24-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Ừm, phải kiểm tra.”

“Anh kiểm tra giúp em.”

Đầu ngón tay to dài của anh chỉ vào tên của cô, có hơi cạn lời: “Ngay cả tên mình mà em cũng không biết viết à?”

Lục U nhìn lại, quả nhiên, chữ “U” trong tên Lục U thiếu một chữ “khẩu”, viết thành “Ấu” mất rồi.

Lục U nói vội: “Viết sai rồi... em viết lại tờ khai khác.”

Nhân viên kiên nhẫn đưa cho Lục U một tờ khai khác.

Tưởng Đạc nhìn bộ dáng chột dạ của Lục U, trong lòng đại khái cũng hiểu rồi.

Khóe mắt hiện lên vẻ tự giễu.

Vào lúc Lục U đặt bút chuẩn bị ghi thì anh đoạt lấy tờ khai trong tay Lục U, vò nát rồi ném vào thùng rác, sau đó không nói gì mà đưa cô ra khỏi Cục Dân chính.

“Làm, làm gì thế!”

“Không muốn kết nữa.”

Lục U khó hiểu nhìn anh: “Không kết nữa thật à?”

Ánh mắt trời xuyên qua lá ngô đồng, rơi xuống người anh tạo thành từng vệt lốm đốm, làn da cũng bởi được ánh mặt trời chiếu vào mà như đang tỏa sáng.

“Anh... xác định?”

Tưởng Đạc cố gắng đè xuống sự buồn bã nơi đáy mắt: “Thôi bỏ đi, ông đây làm chó.”

Lục U thở phào một hơi, sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, nhẹ nhõm gọi: “Tưởng Tiểu Cẩu.”

“Ừm.”

“Kêu một tiếng xem nào.”

“Gâu.”

Trên mặt Lục U rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười xán lạn, lúm đồng điếu trên khóe miệng trong sáng, ngọt ngào như mật.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp lại, anh nhìn thấy nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng của cô. Tưởng Đạc cảm thấy, có thể để cô ấy nở nụ cười nhẹ nhõm như vậy, đừng nói học chó sủa, kể cả có bảo anh bò vài vòng dưới đất anh cũng cam tâm tình nguyện.

Anh giơ tay xoa đầu cô: “Về đi, đồ nhát gan.”

“Anh mới là đồ nhát gan.” Lục U không chịu thua nói: “Người đổi ý là anh đó.”

“Ừ, là anh.” Tưởng Đạc phóng khoáng giơ tay lên: “Đi làm đây.”

“Bai bai.”

Trong khoảnh khắc xoay người rời đi kia, ý cười trên mặt anh biến mất.

Đáy mắt trào lên sự mất mát.

...

Lục U nhẹ nhàng đi bộ về nhà, Lục Vân Hải đã trở về, đang đeo kính lão kiểm tra hình thêu trên bộ lễ phục Lục U làm.

Loading...