Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 233: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:13:20
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Sau đó, chúng ta đã trải qua một câu chuyện khác với hiện tại!"

"Nó khác thế nào?"

"Em như đã thích anh từ hồi cấp ba, đến năm lớp mười hai thì bên nhau, lên đại học vẫn dính lấy nhau. Đến năm ba đại học, khi anh nhận thư nhập học Đại học Maryland, chúng ta tạm chia xa vài năm. Nhưng khi anh trở về, hai đứa đã kết hôn, và mọi chuyện sau này không còn như trước nữa."

Tưởng Đạc véo má Lục U: "Thực tế thì Hứa Trầm Chu vẫn là mối tình đầu của em, còn sau khi anh quay về, anh đuổi theo em như một chú chó vậy."

Lục U thở dài, dù đó chỉ là giấc mơ.

Nhưng giấc mơ quá chân thực!

Trong khi Tưởng Đạc bình tĩnh ôm cô vào lòng.

"Làm gì vậy?"

"Em đánh thức anh mà."

"Thế thì sao?"

"Anh muốn chơi với em."

"…"

Chiều hôm đó, Lục U đến cửa hàng 'Sứ giả thời gian', nhưng vì sân chơi sắp bị phá dỡ nên cửa hàng đã đóng cửa, được dán giấy niêm phong.

Cô đứng trước cửa, thất vọng ngẩn ngơ.

Không lâu sau, một người đàn ông râu quai nón bất ngờ xuất hiện bên cạnh: "Hello, lại gặp nhau rồi."

Nhìn thấy anh, Lục U vội hỏi: "Thư của tôi đâu? Anh nói gửi về quá khứ, vậy đã gửi đến chưa?"

"Trời ơi, cô tin thật à?" Người đàn ông cười ha hả: "Không thể thế được."

"…"

Nhìn nụ cười trên mặt anh ta, trong lòng Lục U bùng lên một ngọn lửa không tên: "Lừa đảo phải không? Tôi sẽ tố cáo ông lên cục công thương!"

"Này, đừng nóng, chỉ đùa thôi mà." Anh ta nắm lấy tay Lục U nói: "Chính cô mới biết thư có đến hay chưa mà, sao phải hỏi lại tôi?"

"Tôi đã mơ thấy mình thật sự nhận được bức thư, nhưng thực tế dường như không có nhiều thay đổi."

Người đàn ông nói đầy ẩn ý: "Có thể vì hiện tại đã là sự sắp đặt tốt nhất cho cô. Dù sao đi nữa, kết quả vẫn như nhau."

Câu "kết quả vẫn như nhau" dường như Lục Ninh trong giấc mơ cũng từng nói.

"Nhưng giấc mơ thật sự quá chân thật."

"Có thể, đó chính là những chuyện đã từng xảy ra." Râu quai nón nhìn cô với ánh mắt tò mò: "Vậy cô thích phiên bản nào hơn?"

"Câu hỏi kỳ vậy."

"Vậy đổi cách hỏi khác, cô có muốn giấc mơ đó trở thành hiện thực không?"

Lục U nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Dù là mơ hay thật, mỗi phút mỗi giây em đều có anh bên cạnh, nên... em không thể lựa chọn."

Người đàn ông nhún vai: "Có lẽ đó là một thế giới song song, bởi những người đã định sẽ yêu nhau thì có mỗi trường hút lẫn nhau, kết quả cũng thế thôi."

"Vậy sao?"

Trong lúc Lục U còn đang suy nghĩ, anh ta vừa cười vừa nói:

"Có lẽ cô nên trở về nhà rồi."

--

Khi Lục U về nhà, Tưởng Nhu đang cầm bút chì màu ngồi vẽ trong phòng khách.

Tưởng Đạc đeo tạp dề, đang nấu ăn trong bếp, mùi ớt thơm lừng lan tỏa, anh làm món cá cô thích.

Tưởng Nhu nhìn thấy mẹ về, định gọi thì Lục U mỉm cười đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Cô bé hưng phấn gật đầu rồi theo mẹ vào bếp để chuẩn bị hù bố.

Bọn họ rón rén đi đến sau lưng Tưởng Đạc, định hù thì không ngờ anh quay lại hô một tiếng “hù!”, làm Lục U hồn xiêu phách lạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-233-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Thậm chí Tưởng Nhu còn bỏ chạy, nhảy lên ghế sofa cười khúc khích.

Lục U bất mãn vỗ nhẹ anh: "Sao tự nhiên dọa người ta thế?"

Tưởng Đạc nắm tay cô kéo vào lòng: "Em cũng biết không nên dọa người khác mà."

Anh ôm chặt eo cô, Lục U đành phải xin lỗi: "Em xin lỗi mà."

"Đợi lát nữa anh sẽ trừng phạt em."

Tưởng Đạc buông tay, quay người tiếp tục nấu ăn.

Cô tựa vào lưng anh, gọi: "Ca ca."

"Ừ?"

"Em rất nhớ anh."

Tưởng Đạc kiên nhẫn nói: "Đừng vậy, con gái còn đang ngoài kia kìa."

"Em thích anh rất nhiều, anh trong giấc mơ, anh của hiện tại, anh trong từng khoảnh khắc..."

Trước lời tỏ bày bất ngờ, Tưởng Đạc hơi ngạc nhiên: "Anh nghiêm túc khuyên em, đừng làm vậy nữa."

"Cứ để em nói."

Tưởng Đạc dứt khoát ôm Lục U đặt lên bàn, cô thấy anh có ý làm thật thì vội vàng van: "Em sai rồi, con gái còn ngoài kia!"

Anh kiên nhẫn bế cô lên rồi lại đặt xuống.

Lục U nắm tay anh, cười vui vẻ.

"Giống hệt một đứa ngốc."

Giọng Tưởng Đạc mang chút chiều chuộng, vừa nắm tay cô vừa nấu ăn.

"Ca ca, đây có phải tương lai anh mong muốn không?"

"Em nói xem."

"Lúc học cấp ba và đại học, em nghĩ mình đã khiến anh bực bội lâu như vậy."

"Tự viết thư gửi quá khứ, sáng sớm đã lải nhải không ngừng, có phải vì chuyện này không?"

Tưởng Đạc không ngờ cô còn giữ trong lòng nhiều đến thế.

"Em chỉ hối hận, hối hận rất nhiều, đáng lẽ chúng ta nên bên nhau sớm hơn." Cô dựa vào người anh, nói: "Khi còn nhỏ, em rất thích anh. Nhưng không biết sao suốt mấy năm đó em như đứa ngốc, làm anh buồn rất lâu. Sau này em nghe Hạ Minh Phi nói, ngày anh đi nước ngoài, dường như anh đã khóc ở sân bay..."

Ánh mắt Tưởng Đạc hơi ngạc nhiên: "Anh không khóc."

"Có đấy."

"Tuyệt đối không."

"Được rồi, tốt nhất anh đừng khóc."

Nếu không, tim em sẽ đau đến c.h.ế.t đi sống lại.

Tưởng Đạc nhìn cô, nghiêm túc nói: "Dù yêu đơn phương cay đắng, anh rất thích chính bản thân của mình hồi đó."

"Tại sao?"

"Khi đó, anh thích... bản thân mình vì thích em."

Lúc này, Tưởng Nhu đứng ở cửa bếp, nói to: "Bố mẹ, hai người thật là sến súa!"

"Đi làm bài tập đi." Tưởng Đạc giở chiêu phụ thân uy nghiêm, chỉ vào cô bé: "Con không làm xong bài tập thì đừng nghĩ đến ăn tối."

Tưởng Nhu cười nhếch môi, quay lưng bước đi, còn biết điều đóng cửa bếp lại: "Hai người cứ từ từ mà yêu đương, con còn lâu mới đói!"

Ánh sáng trong bếp thật ấm áp, xen lẫn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông bên cạnh, Lục U chẳng hề nuối tiếc.

Dù là núi sông biển hồ, tình yêu hay quá khứ...

Dù lựa chọn thế nào, đó đều là sự sắp đặt tốt nhất, cô và chàng thiếu niên yêu dấu sẽ mãi mãi bên nhau.

Loading...