Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 231: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:13:15
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thành tích học tập của Tưởng Đạc vẫn kém như trước, mỗi lần có danh sách, tên anh lại lọt top cuối.
Tâm trạng của Từ Tình đã khá hơn nhiều, bà thường cùng một số phu nhân tụ tập trong quán cà phê khu tiểu khu, phơi nắng, trò chuyện vui vẻ, bàn về thành tích của Tưởng Hằng.
“Chúng tôi chuẩn bị cho con đi du học, điểm thi TOEFL đã đủ, cũng nhận được thư mời thuận lợi.” Bà ta tự mãn: “Học quản trị kinh doanh, sau này nhà họ Tưởng của chúng tôi có phải đều thuộc về nó không?”
Có một người phụ nữ vô cùng khó tính nhắc tới Tưởng Đạc: “Cái đứa kia nhà cô đâu rồi?”
Sắc mặt Từ Tình trở nên lạnh lùng: “Với điểm số hiện tại, nó còn không đỗ đại học nổi. Suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, gây gổ với người khác, cô còn mong đợi gì ở nó.”
Có người chen vào: “Chẳng phải sao, tôi thấy người nó cứ ăn mặc toàn hàng hiệu đắt tiền, tiêu xài hoang phí, so với Tưởng Hằng còn không kém bao nhiêu. A Tình à, cô đối với nó thật tận tâm đấy, nếu là tôi, có đứa con hoang như vậy, nửa xu cũng không cho.”
Từ Tình khinh bỉ.
Ngày trẻ bà từng quá ngu ngốc, luôn nhắm vào nó không cho ăn, đánh đập, mắng nhiếc khiến mẹ chồng và chồng bí mật phàn nàn.
Sau này bà hiểu, đánh mắng không thể trừng phạt nó, chỉ làm bà bị mang danh ác độc.
Thế thì thà làm ngược lại: nuôi nó thành kẻ vô dụng, phá hủy tương lai và tiền đồ.
Vì vậy, tiền trong túi Tưởng Đạc ngày càng nhiều, nhưng điểm số tuột dốc không phanh, xung quanh có nhiều bạn xấu, ngày càng giống một kẻ vô lại không ra gì.
Trước đây, hiệu trưởng trường tiểu học Gia Vân từng khen Tưởng Đạc là thiên tài hiếm có.
Nhìn con trai trở nên như bây giờ, Từ Tình thấy hả hê vì sự trả thù.
Bà muốn ném anh vào nơi bẩn thỉu, không bao giờ nổi dậy được.
Sau kỳ thi đại học, có lẽ không ngạc nhiên nếu anh trượt.
Bà đã nối liên hệ với một trường cao đẳng nghề hạng ba rất tệ, đầy giang hồ, mọi chuyện được sắp xếp để khi anh vào đó sẽ bị rất nhiều người làm khó.
Chẳng phải anh thích đánh nhau hay sao, đến lúc ấy, sẽ bị tống vào tù.
Khi đó cuộc sống của Từ Tình sẽ hoàn toàn bình yên.
Thế nhưng, ngay khi kế hoạch của bà vang lên tiếng leng keng thì một điều bất ngờ xảy ra.
Trong kỳ thi đại học, Tưởng Đạc như một quả b.o.m nổ tung. Không chỉ đỗ thủ khoa trường cấp ba Thanh Phù, còn là thủ khoa của toàn tỉnh.
Nhà họ Tưởng vậy mà có được thủ khoa cấp tỉnh!
Hơn thế, lại chính là đứa con hoang bị cho là bất trị nhất.
Ai trong họ hàng cũng nghẹn lời.
Từ Tình càng không thể ngờ.
Bài thi thử cách đây không lâu, không phải điểm của anh vẫn rất thấp sao?
Bà không tin được số điểm trên 700 đó là kết quả của Tưởng Đạc. Bà còn khích con trai, ngầm ám chỉ với Tưởng Dật Thành rằng Tưởng Đạc gian lận hay dùng thủ đoạn không chính đáng, thậm chí thuê người thi hộ.
Tưởng Dật Thành tức giận, nói những kiểu nghĩ đường tắt như vậy chỉ có kẻ cặn bã mới làm, còn dám thưởng anh ta một tỷ để xem có thuê được người thi giúp không.
Từ đó, Từ Tình không dám nhắc chuyện này với Tưởng Hằng nữa.
Bà cũng dần nhận ra mọi chuyện trong quá khứ đều chỉ là thủ đoạn đánh lừa bà, thằng nhóc này luôn lừa dối bà!
Giờ đã quá muộn, Tưởng Đạc đã chọn cho mình cuộc sống tốt nhất, bà không thể tùy ý thao túng anh như khi xưa nữa.
Bà đã bỏ lỡ thời cơ phá hủy anh rồi.
…
Người khác đều ngẩn ra, Lục U còn ngơ ngác hơn.
Cô tưởng rằng Tưởng Đạc chỉ có thể vào đại học trọng điểm đã là quá tốt rồi, còn lo điểm của hai người không chênh lệch quá nhiều, nếu không sẽ không thể cùng trường.
Khi có điểm, Lục U bị vả mấy cái, lúc đó mới nhận ra thiên tài thực sự là anh ta.
Cô ngày nào sau giờ học đều ở lại dạy cho anh, lo lắng điểm anh không tăng, vậy mà anh lại cướp luôn vị trí thủ khoa tỉnh.
Tâm trạng thật phức tạp.
Giữa tháng Tám, khi đăng ký giấy nhận thư trúng tuyển, cô gặp Tưởng Đạc.
Hơi lo lắng, cô châm chọc gọi: “Thủ khoa ca ca, chào anh nhé.”
Tưởng Đạc ký tên nhận giấy, liếc cô một cái: “Gọi hay đấy, gọi thêm vài tiếng nữa đi.”
“Hứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-231-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U tức giận bỏ đi khỏi nơi nhận đồ chuyển phát nhanh.
Tưởng Đạc chạy theo, đưa giấy báo nhập học cho cô giữ: “Giúp anh cầm, ở nhà anh không yên tâm.”
Lục U nhận lấy giấy báo.
Bìa bưu kiện giống hệt của cô, đều là ảnh cổng Đại học Thanh Phù mang phong cách cổ điển.
“Em mở ra xem chút được không?”
“Tùy em.”
Lục U mở phong bì, lấy ra tờ thông báo ghi chuyên ngành Tâm lý tội phạm, Học viện Tâm lý, Đại học Thanh Phù.
“Tâm lý tội phạm?”
Lục U ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh chọn ngành này?”
“Lúc nhỏ anh đã hứa với một người.” Tưởng Đạc nhẹ giọng nói: “Anh chưa từng thất hứa.”
“Anh hứa với ai vậy?”
Tưởng Đạc thấy cô gái nhỏ vẻ ngơ ngác, biết cô nhất định đã quên.
Mỗi khoảnh khắc, lời nói bên cạnh cô ngày xưa anh chẳng bao giờ quên, ghi sâu trong tim.
“Bỏ đi, dù sao em cũng không để ý.”
Lục U thấy anh không bằng lòng, liền theo sau, cười khẽ: “Em nhớ ra rồi, anh đã hứa với em sẽ làm cảnh sát, đúng không?”
Tưởng Đạc không trả lời, chỉ cùng cô chậm rãi dạo dưới tán cây xanh rợp bóng.
“Thật lợi hại, muốn làm gì cũng làm được.” Lục U cẩn thận đút lại giấy báo vào phong bì, tò mò hỏi: “Thủ khoa ca ca, trên đời có gì khiến anh muốn làm mà không làm được không?”
“Có.”
“Cái gì, mau nói để em còn vui đây.”
Tưởng Đạc dừng bước, cúi nhìn cô: “Anh luôn muốn hôn em thật sâu mà vẫn chưa làm được, liệu có tính không?”
“…”
Cách nói kỳ quặc quá!
Anh vẫn nhìn cô với nét mặt nghiêm nghị, tôn kính, như đang xin phép.
“…”
Lục U ngượng ngùng: “Không phải chuyện này... sao anh lại nói ra chứ.”
“Tại sao anh lại không nói?”
“Anh xem phim tình cảm nào mà trước khi hôn còn phải hỏi?”
“Anh xem phim hành động tình cảm, không hỏi trước khi hôn, nhưng sau đó em sẽ tát anh.”
“…”
Lục U lười phản ứng, nhắm mắt lại.
Tưởng Đạc hỏi: “Em làm gì thế?”
Lục U kiên nhẫn: “Tưởng Đạc, nếu anh nói nữa em sẽ tức đấy.”
Tưởng Đạc mỉm cười, đưa tay ôm lấy gáy cô, hôn sâu như đã nói.
Lục U không ngờ môi anh vừa mềm mại vừa mạnh mẽ.
Nụ hôn không có kỹ xảo, liếm, cắn, dù là lần đầu nhưng anh không định dừng, mà tiến sâu như muốn nuốt chửng cô.
Giữa lúc thở dốc, cô mềm nhũn tựa vào n.g.ự.c anh, mặt đỏ hồng: “Kỹ thuật của anh... tốt thật đấy.”
Tưởng Đạc cắn môi cô: “Anh học rất nhanh.”
“Anh học ở đâu vậy?”
“Đừng hỏi nữa.”
“…”
Lục U không hỏi, nhưng Tưởng Đạc không nhịn được: “Em biết không, trưởng thành cũng có niềm vui của trưởng thành.”
“Im mồm!”