Thẩm Tư Tư giàu nhanh: “Giải thích cái gì, tóm là thích .”
Hươu kêu U U: “(;ŏ﹏ŏ)”
Thẩm Tư Tư luôn luôn thể dùng một d.a.o đ.â.m thẳng trái tim cô.
Hươu kêu U U: “Không thích.”
Tiểu Nhị Đóa: “Vậy thì là thích.”
Hươu kêu U U: “Tình cảm của chỉ thích và thích thôi ? Tớ vẫn luôn coi là trai, khi còn nhỏ chúng tớ , nhưng hồi đó hiểu gì. Sau lớn lên, cũng ngừng bạn gái mà.”
Thẩm Tư Tư giàu nhanh: “Hồi cấp ba, những cô bạn gái của thì cảm giác gì?”
Trong đầu Lục U bỗng hiện lên hình ảnh cô hoa khôi bên cạnh xe máy .
Nhiều năm trôi qua, thậm chí cô còn thể nhớ rõ kiểu váy mà hoa khôi mặc và mùi nước hoa của cô .
Hươu kêu U U: “Không cảm giác gì, bởi vì lúc tớ luôn cảm thấy, nghiêm túc, đùa giỡn.”
Cô quá hiểu Tưởng Đạc, khi yêu đương sẽ dáng vẻ gì.
Anh bao giờ cảm giác an , nếu tình cảm thật sự thì sẽ dễ dàng biểu lộ.
Cô từng trông thấy Tưởng Đạc ôm hoa khôi, mắt thậm chí còn từng cô gái đó, khóe môi tràn ngập ý bất cần đời.
Nếu là ôm yêu, đàn ông như Tưởng Đạc, nhất định trong mắt sẽ đều là cô gái đó.
Hươu kêu U U: “Tớ và Tưởng Đạc lớn lên cùng , tớ thậm chí thể … ⊙﹏⊙”
Tiểu Nhị Đóa: …
Thẩm Tư Tư giàu nhanh: ….
Thẩm Tư Tư giàu nhanh: “Bảo bối , cho ý kiến , tán ngẫu với Tưởng Đạc một lát , nhất định đang truyền dịch.”
Hươu kêu U U: “Hả? Không bệnh thì truyền dịch gì.”
Thẩm Tư Tư giàu nhanh: “Không gì.”
Vốn dĩ Lục U đặt đồng hồ báo thức buổi trưa, nghĩ thầm ngủ một giấc qua tính !
Không ngờ đồng hồ sinh học của cô như bố trí sẵn, 7 giờ sáng tỉnh, đó ngủ nữa.
Hay thật, còn cho cô thừa tận hai giờ để trang điểm nữa cơ.
Lục U như tiêm m.á.u gà, chút buồn ngủ nào, bò dậy từ giường, rửa mặt, chải đầu, trang điểm, ngay cả quần áo cũng mặc áo sơ mi trắng thích hợp để chụp ảnh.
dù , cô vẫn chắc chắn, rốt cuộc là .
Cô lẻn phòng ba , ba còn về, cô lấy trong ngăn tủ cuốn sổ hộ khẩu, cất cặp .
Không ngờ gặp Lục Ninh đang mặc quần áo cộc súc miệng, giật hết cả .
Lục Ninh đánh răng buồn ngủ cô: “Kết hôn thôi mà, chị lúc giật lúc hét, như ăn trộm .”
“Ai chị kết hôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-23-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tầm mắt Lục Ninh chuyển xuống phía : “Chị cầm sổ hộ khẩu kìa.”
“Chị… Thuận tay mang theo, chừng… Nói chừng còn tới chứ.”
“Có lẽ .”
Lục Ninh lấy trong tủ lạnh hai quả trứng gà, bỏ nồi: “Có lẽ tối qua căn bản về nhà, đợi cửa Cục Dân Chính cả đêm.”
“Không đến mức đó chứ.”
Lục U gương tô son, bặm môi: “Tưởng Đạc , chuyện ngủ lớn hơn trời, buổi tối 10 giờ nhất định ngủ.”
Lục Ninh thèm để ý : “ ngày hôm qua em để ý về phía nhà họ Tưởng mà về phía đường bên , Cục Dân Chính của khu vực chúng ở bên đó.”
“Em đoán mò , lẽ xe đậu ở bên đó.”
“Anh lái xe.”
“Vậy nên mới sáng tinh mơ em rảnh rỗi quá nhỉ, học ?”
“Hôm nay là cuối tuần.”
Lục U vỗ đầu, bừng tỉnh như nhớ gì đó: “Cục Dân Chính cuối tuần… Có việc ?”
Lục Ninh: “Cuối tuần là ngày nghỉ pháp luật quy định, Cục Dân Chính việc.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, xách theo balo vui vẻ cửa.
Lục Ninh đuổi theo: “Mang trứng gà ăn nè!”
“Không ăn!”
Lục U chạy mất tăm một giây: “Chị gấp chờ nổi liên hôn cùng vị hôn phu yêu của chị !!!”
……
Nửa giờ , Lục U cửa Cục Dân Chính, choáng váng.
Ở cửa Cục Dân Chính mấy đôi trang điểm hợp quy tắc, nôn nóng chờ.
Mà nhân viên công tác cũng mở cửa, để bọn họ xếp hàng thủ tục.
Tưởng Đạc một cây ngô đồng, sửa cổ áo, di động xem kiểu tóc của .
Anh mặc bộ vest cắt may cực kỳ tỉ mỉ, khí chất thiếu niên bất cần biến mất còn dấu vết, hiện lên hương vị của trưởng thành rắn rỏi.
Chỉ là đôi mắt xinh đào hoa , dường như quầng thâm mắt.
Thấy Lục U tới thật, đáy mắt hiện lên một tia sáng, nhưng vẫn che giấu .
“Sao sắc mặt khó coi ?”
“Ừ, tối qua truyền dịch.”
Tưởng Đạc khuôn mặt trắng nõn của Lục U, dường như trang điểm kỹ càng vì . Dưới hàng lông mi đen nhánh là phấn mắt lấp lánh, cảm giác mười phần thiếu nữ.