Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 227: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:13:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Được rồi, chú ý an toàn nhé.”
...
Lục U đặt điện thoại xuống, bất chợt quay đầu nhìn thấy một đôi trai gái ôm nhau trong con ngõ nhỏ.
Dù trời khuya, hẻm tối tăm, chỉ có một ngọn đèn vàng nhạt xa xa còn le lói, Lục U chỉ thoáng qua đã nhận ra anh.
Từ sâu thẳm tâm can, cô quen dáng người Tưởng Đạc.
Tương tự, Tưởng Đạc cũng vậy.
Anh quay đầu lười biếng liếc nhìn cô, dưới ánh đèn đường, nốt ruồi đỏ khóe mắt càng thêm quyến rũ.
Dương Đại Tịch mảnh khảnh, mặc áo hở eo, ôm lấy Tưởng Đạc, úp mặt vào n.g.ự.c anh.
Tưởng Đạc một tay buông thõng, đầu ngón tay cầm tàn thuốc, tay kia vòng nhẹ qua eo cô, ôm chặt.
Cô gái khẽ rùng mình, vòng tay siết chặt hơn.
Ánh mắt anh suốt thời gian đó dõi theo Lục U nơi xa, chẳng hề kiêng dè, ánh mắt đầy sự cợt nhả và khiêu khích.
Lúc ấy, Lục U cảm thấy thế giới như tách khỏi mọi giác quan.
Âm thanh chợ đêm biến mất, cô đứng trơ trọi một mình nơi ấy.
Đau lòng đến tê liệt.
Quá khứ chợt ùa về trong trí nhớ cô, anh đã từng tặng cô con búp bê rồng hung ác và nói ràng kết thúc không phải là hiệp sĩ và công chúa sống hạnh phúc, mà là con rồng sẵn sàng đầu hàng công chúa.
Anh cho cô một tuổi thơ mộng mơ và hạnh phúc, nhưng sau này Lục U hiểu ra tuổi thơ anh chỉ có màu đen, trắng và xám.
Công chúa không thể cứu con rồng hung ác, vậy thì làm sao con rồng chịu đầu hàng?
Lục U lau vội giọt nước mắt, quay người rời đi.
Sau khi cô đi, Tưởng Đạc buông Dương Đại Tịch ra, lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”
Dường như cô vẫn chưa thỏa lòng, dùng hai tay ôm cổ anh, nói khẽ: “Em nguyện làm công cụ của anh, cùng anh diễn bộ phim thần tượng buồn bã này chỉ nhận được một lời cảm ơn, em quá thiệt thòi rồi.”
Tưởng Đạc rút ví, đưa cho cô.
Dương Đại Tịch cầm lấy chiếc ví cũ kĩ, hơi thô ráp bên ngoài, trong có tấm ảnh cũ—ảnh chứng minh thư lúc Lục U tốt nghiệp trung học cơ sở.
Cô gái nhỏ trên ảnh cười tươi như hoa, khiến người nhìn cảm thấy ấm lòng.
Dương Đại Tịch rút ra 500 tệ, rồi lấy bức ảnh nhưng ngay lập tức bị Tưởng Đạc lấy đi.
“Tiền có thể lấy hết.”
Anh cẩn trọng cất bức ảnh vào túi áo và quay lưng rời đi.
--
Từ đó, Lục U thường xuyên thấy Dương Đại Tịch bên cạnh Tưởng Đạc.
Còn cô thì gom hết tâm tư để dành cho học tập, để cho trái tim khỏi tổn thương, sẵn sàng bước vào lớp Mười hai.
Về phần Tưởng Đạc, cô không nhắc tới nữa, Thẩm Tư Tư và Lục Ninh cũng tinh ý không đề cập chuyện ấy.
Khi đêm yên tĩnh, Lục U thường lấy thư ra đọc.
Cô cảm thấy bức thư tương lai chỉ là trò đùa.
Lục U cảm nhận sự bất lực vô cùng.
“Xin lỗi, có thể khiến cậu thất vọng. Không phải tôi muốn buông anh ấy, mà là anh ấy… đẩy tôi ra.”
Nước mắt chảy, cô lấy tay áo kiên cường lau đi.
Từ nhỏ cô đã dễ khóc, nhất là trước mặt Tưởng Đạc, cô trở thành đứa mít ướt. Nhưng sau đó nhận ra nước mắt trên người anh vô dụng nhất, bởi chúng nhắc cô mình quá yếu đuối.
Đã từng háo hức lớn lên như vậy, đến khi trưởng thành vẫn không thể thay đổi gì.
Lục U ngồi dậy trên giường, rồi ngồi xuống bàn học, bật đèn, mở vở ra và bắt đầu viết.
--
Chiều hôm sau, sau giờ học, Thẩm Tư Tư rủ cô về nhà, nhưng Lục U từ chối, một mình đến quán bar nhỏ trên con đường phía sau trường trung học nghề.
Không khí quán ngột ngạt, nam nữ gật gù uống rượu nhảy múa, Lục U mặc đồng phục học sinh khá lạc lõng.
Ngay lập tức, cô thấy Dương Đại Tịch.
Dương Đại Tịch cùng vài cô gái trang điểm đậm ngồi đánh bài, trò chuyện vui vẻ.
Cô cũng nhìn thấy Lục U, đôi mắt khói nhếch lên, huýt sáo gọi cô.
Lục U tiến lại gần, mở cặp lấy ra mấy tập ghi chép các môn học đưa cho cô: “Tôi muốn nhờ cô một việc, xin cô hãy đưa cái này cho Tưởng Đạc.”
Dương Đại Tịch nhìn lướt qua, rồi ném vở lên bàn: “Sao, cô vẫn chưa chịu buông?”
“Nếu chưa buông thì tôi đã không tìm cô rồi.” Lục U nhìn xuống tập vở, nói: “Giờ cô là bạn gái anh ấy, tôi nghĩ anh ấy sẽ nghe cô. Kỳ thi đại học sắp đến, cô bảo anh ấy đọc thêm sách, anh ấy thông minh, tự học cũng tốt.”
Chưa dứt lời, Dương Đại Tịch sốt ruột ngắt lời: “Anh ấy học hay không liên quan gì đến cô, cô là mẹ anh ấy à? Thích quản chuyện người khác thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-227-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U ngẩng đầu, giọng trầm xuống: “Tưởng Đạc không có mẹ.”
Dương Đại Tịch bối rối, không nói gì.
“Anh ấy không có mẹ, không ai quan tâm, chỉ trông cậy vào bản thân. Có thể giờ anh nghĩ gì cũng được, nhưng tương lai… anh ấy không có lợi thế nào để đánh cược.”
Tay Lục U run run cầm sổ, cố nén nỗi buồn: “Phía sau anh ấy là vách núi. Anh không còn lựa chọn nào ngoài tiến lên. Những cuốn sách, sổ ghi chép này là hy vọng duy nhất của anh.”
Nụ cười giễu trên mặt Dương Đại Tịch nhạt đi, nhưng cô lạnh lùng nhìn Lục U. Không lấy sổ, cô xoay người, đặt chai bia trước mặt Lục U, ám ý: “Uống đi, uống rồi tôi sẽ giúp cô.”
Lục U nhìn chai bia, lấy điện thoại gửi địa chỉ cho Lục Ninh, rồi không do dự uống một hơi hơn nửa chai.
“…”
Nếu Tưởng Đạc biết chuyện này, hậu quả sẽ tai hại.
Lục U đặt chai bia xuống bàn: “Uống xong rồi!”
Vẻ mặt khó chịu, có vẻ không quen đồ uống có cồn, nhưng ánh mắt kiên định.
Dương Đại Tịch nhìn cô gái nhỏ, thấy tất cả những chuyện này thật vô nghĩa.
Tưởng Đạc yêu cô ấy đến mức không dám yêu thật sự.
Trong mắt anh, những người khác, thế giới này đều không là gì.
Anh xem cô gái này như quả cầu pha lê, giấu sâu trong tim, để vào những đêm cô đơn trong tương lai có thể ngắm nhìn.
Dương Đại Tịch hết hứng thú, nói: “Tôi hối hận rồi, tôi sẽ không giúp cô đưa cái này nữa.”
Lục U giận dữ túm cổ áo cô.
Dương Đại Tịch mỉm cười: “Không ngờ con thỏ trắng nhỏ bé như cô cũng biết cuống lên.”
Rồi cô kéo tay Lục U ra, đẩy sổ ghi chép trước mặt cô: “Cái này, cô tự đưa cho anh ấy. Tôi không thân với anh ấy đến vậy.”
“Hai người… đã…”
“Diễn phim thần tượng được không? Tương lai chị sẽ vào giới giải trí đấy.” Dương Đại Tịch trầm ngâm, cầm sổ ghi chép nghiêm túc nói: “Hơn nữa, hy vọng duy nhất của anh ấy chẳng phải mấy thứ này, mà là… cô.”
--
Hai mươi phút sau, Lục Ninh vội vã đến quán bar, cõng Lục U say rượu ra ngoài.
Lục Ninh đã phát triển nhanh, giờ có thể cõng cô nhẹ nhàng. Vai rộng săn chắc, chẳng mất mấy công sức.
“Chị làm sao vậy, áp lực kỳ thi đại học thế nào cũng không nên đến quán bar mà giải trí sau giờ học chứ!”
“Nếu bố mẹ biết chuyện này, chị toang rồi đấy!”
“Chị đau khổ vì tình yêu à?”
Lục U nửa tỉnh nửa say túm lấy tai Lục Ninh: “Ai đau khổ vì tình yêu đâu. Thằng nhóc này bớt xen vào chuyện người khác đi.”
Lục Ninh không rõ cô trải qua gì, nhưng nhận thấy giọng cô thoải mái hơn.
Cậu dịu dàng nói: “Sao chị làm chị gái được thế? Sắp trưởng thành rồi, đừng để trẻ con phải lo lắng về chị được không.”
“Tự em xen vào chuyện người khác mà.”
“Vậy lúc chị say đừng bảo em đến đón.”
Lục U vòng tay quanh cổ Lục Ninh, cười: “Bởi vì em là em trai chị đó.”
Về đến khu, Lục Ninh tê cứng cánh tay, không thể cõng nữa, để cô ngồi nghỉ trên ghế đá trong vườn hoa.
Lục U khi say trở nên lắm mồm, suốt đường nói chuyện, kể hồi bé không thích em trai, nhưng cậu lại luôn bám lấy cô.
Lục Ninh không nhớ chuyện đó rõ, nhưng vẫn im lặng nghe, cho cô dựa đầu vào vai.
“Lục Ninh, em có tin chuyện thay đổi tương lai không?”
“Thay đổi tương lai gì cơ?”
“Là tất cả những gì ta làm bây giờ, mỗi lựa chọn, mỗi suy nghĩ khác đều khiến tương lai khác đi.”
“Chị, không ngờ chị say vẫn thích nghĩ chuyện triết học như thế.”
Lục U bình thản: “Hiện giờ chị rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
Dường như cô đã hiểu vì sao tương lai lại gửi thư cho hiện tại.
Bởi hiện tại cô quá yếu đuối.
Sợ hãi, rụt rè, muốn thay đổi nhưng không đủ sức, rồi luôn buông tay.
Chưa từng thực sự nắm lấy anh, chỉ nhìn anh từng bước rơi vào vực thẳm vô tận.
Lục Ninh nhìn mây đỏ xa xa, nói: “Em không tin thay đổi tương lai, nhưng tin mỗi lựa chọn đều được an bài bởi ông trời.”
“Ý em là, chẳng cần làm gì, chờ tương lai đến?”
Lục Ninh nhún vai: “Chuyện khác em không chắc, nhưng nếu hai người thật lòng thích nhau, dù xa cách bao lâu cuối cùng rồi cũng sẽ gặp lại. Bởi tình yêu chính là lực hút mạnh nhất, kết dính họ bên nhau.”
Lục U: “Vậy nếu là tình đơn phương thì sao, chị không cần cố gắng sao?”