Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 219: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:12:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chắc chị đã làm gì sai nên anh mới xa lánh chứ sao!”

Lục U biết từ trước đến nay Lục Ninh vẫn buồn bực, luôn muốn Tưởng Đạc và Lục U giữ bạn bè như trước, để cả ba vẫn tốt đẹp bên nhau.

Nhưng hậu quả là… Tưởng Đạc dứt khoát bỏ rơi cậu.

Lục Ninh không thể hiểu nổi tại sao người từng thân thiết với cậu lại trở thành người xa lạ vậy.

Cậu bực tức nói: “Anh Tưởng Đạc không phải kiểu người sẽ chủ động tránh mặt chị. Chắc chắn chị đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ…”

“Đừng đổ hết cho chị.” Lục U có chút giận dỗi: “Chị sẽ không đùa giỡn anh ấy như thế đâu. Là anh ấy không quan tâm chị.”

“Chẳng lẽ chị không hỏi anh ấy tại sao?”

“Hỏi để làm gì.”

Sự tránh né của Tưởng Đạc không chỉ bắt đầu một sớm một chiều, mà là lặng lẽ kéo dài một thời gian, đến khi cô nhận ra thì đã xa cách rồi.

Thậm chí không còn cơ hội để hỏi vì sao.

“Sự tránh né là tránh né, coi như không có người bạn đó là được.” Lục U chán nản nói: “Em đừng nhắc anh ấy nữa, nghe mà mệt.”

Lục Ninh giậm chân: “Vậy chị thật tệ! Anh Tưởng Đạc trước đây đối xử tốt với chị biết bao!”

Lục U cũng khó chịu, nhìn bộ dạng không lý lẽ của cậu càng bực mình: “Em quên hết rồi sao? Trước đây anh ấy bị bắt cóc vì cứu người, chịu biết bao chuyện đau thương không?”

Tâm trạng Lục Ninh vỡ vụn, mắt đỏ hoe hét lên: “Là lỗi của em! Em biết chị trách em, chị và anh ấy đều trách em!”

Nói xong, cậu quay lưng chạy thẳng.

Lục U bình tĩnh lại, cảm xúc khó chịu trào dâng, vội đuổi theo: “Tiểu Ninh, đừng chạy!”

Dù Lục Ninh còn nhỏ, thân hình mập mạp, cậu chạy nhanh như mô-tơ điện, Lục U chưa thể đuổi kịp.

“Lục Ninh, chị xin lỗi em được không?”

“Đừng chạy nữa, chị tức rồi đấy!”

“Không thèm chú ý đến em nữa!”

Bóng dáng Lục Ninh khuất sau góc đường dành cho người đi bộ trong vườn hoa.

Lục U không đuổi kịp, cô cúi xuống, chống tay thở dốc.

Ngay lúc đó, Lục Ninh từ khúc quanh lao tới, lao vào vòng tay cô, kéo cô chạy.

Lục U chưa hiểu chuyện gì thì nghe thấy tiếng chó sủa, nhìn thấy một con Rottweiler hung dữ đang từ bãi cỏ lao thẳng về phía Lục Ninh, sủa inh ỏi.

Lục U hoảng loạn, nắm tay Lục Ninh cùng chạy bộ điên cuồng.

Con Rottweiler cũng rất nhanh, tiếp cận phía sau Lục Ninh, cắn chặt ống quần cậu.

“Mẹ ơi!” Lục Ninh bị quật xuống đất, vừa vùng vẫy vừa hét to: “Cứu! Cứu với! Chị chạy mau đi!”

Lục U làm sao bỏ cậu lại mà chạy? Cô thấy con ch.ó vẫn cắn chặt ống quần, m.á.u nóng sôi lên đầu, vớ tảng đá trên đất đập về phía con chó.

Con chó chuyển hướng lao về phía cô.

“A a a!”

Lục U hoảng sợ hét lớn, lùi lại.

Ngay lúc đó, cô cảm nhận sau lưng va chạm cứng, chưa kịp phản ứng đã bị kéo mạnh, đứng vững sau lưng người đó.

Cô ngẩng đầu hoảng loạn, thấy bóng dáng cao ráo cường tráng của Tưởng Đạc chắn trước mặt.

Anh lạnh lùng, ánh mắt đen sì toát ra vẻ cương nghị, bước tới, dùng hai tay siết lấy hàm trên và dưới của con Rottweiler, mạnh mẽ kéo nó lên.

Con chó vùng vẫy dữ dội, đau đớn kêu “gâu gâu”.

Lục U chưa từng thấy anh giữ con ch.ó hung dữ như vậy, chẳng hề ngại ngùng mà vật lộn đến cùng.

Hôm nay chú Rottweiler này chắc chắn c.h.ế.t trong tay anh.

“Tưởng Đạc, đừng làm thế!” Lục U lo sợ con ch.ó phản kháng làm anh bị thương, nói: “Chỉ cần đuổi nó đi là đủ rồi.”

Nghe vậy, Tưởng Đạc vung chân đá con ch.ó bay ra.

Con chó kêu thảm thiết, đứng dậy, nhe răng uy h.i.ế.p anh.

Anh lạnh lùng nhìn nó.

Một lúc sau, có lẽ con ch.ó cảm nhận được nguy hiểm, cụp đuôi kêu một tiếng rồi bỏ chạy.

Lục U thở phào, chạy lại đỡ Lục Ninh đứng dậy.

“A Ninh, em có bị cắn không?”

Lục Ninh sợ đến rơi nước mắt, lắc đầu lí nhí: “Quần dày, không bị cắn trúng đâu.”

Lục U vẫn không yên tâm, kéo ống quần ướt sũng cậu ra, kiểm tra kỹ chân cậu mới thở phào.

Tưởng Đạc nhìn quanh, phát hiện camera không xa, nói: “Về nói dì đến phòng bảo vệ lấy đoạn video, có chứng cứ thì tố cáo chủ con chó. Nếu bảo vệ trốn tránh thì gọi cảnh sát luôn.”

Nói xong, anh quay người đi.

Lục U đứng lên, nói lớn: “Tưởng Đạc, anh có bị thương không?”

Anh không quay lại.

Lục Ninh nhìn chị gái đăm chiêu nhìn bóng lưng anh, vội kêu lên –

“Ai u, ai u, hu hu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-219-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Lục U quay lại hỏi: “Sao vậy? Đau chỗ nào?”

“Hình như… gãy xương rồi.” Lục Ninh nói lớn, giọng than thở: “Không đứng dậy được, chị nhờ anh Tưởng Đạc giúp, khiêng em về đi.”

“Không cần, chị cõng em được mà.”

Nói xong, Lục U nắm tay Lục Ninh, cố gắng cõng cậu.

Dù Lục Ninh thấp hơn cô một chút nhưng nặng cân, trọng lượng này không phải người gầy gò như Lục U chịu nổi.

Hậu quả là hai người loạng choạng té ngã.

Lục Ninh kêu đau, Lục U ngồi văng mông, rên rỉ: “Sao em nặng vậy! Không chịu ăn ít à!”

“Có trách em không? Em đâu có bảo chị cõng em!”

Cuối cùng, Tưởng Đạc quay lại, do dự vài giây rồi tiến tới, kéo tay Lục U, cúi xuống giúp cô nằm trên lưng mình, vững vàng cõng cô.

“Này?” Lục Ninh nhìn theo, ngẩn người: “Chờ đã, người gãy xương là em mà!”

Lục Ninh đi theo sau hai người, dẫm lên bóng của họ, cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Việc Tưởng Đạc không khoanh tay đứng nhìn chứng tỏ anh vẫn xem Lục U như bạn.

Nếu họ có thể hoà giải, việc bị con ch.ó đuổi chẳng uổng phí chút nào.

Nghĩ tới đây, cậu không nhịn được cười lớn như tên ngốc.

Lục U liếc nhìn Lục Ninh thấy cậu bước theo bước mạnh khỏe, sai biệt với lời nói gãy xương, cô liền cho cậu ánh mắt uy hiếp.

Lục Ninh cười khúc khích, ra dấu bảo cô ngoan ngoãn đi trên lưng anh Tưởng Đạc.

Lục U quay lại nhìn người thiếu niên gần bên.

Anh mặc áo phông đen, da cổ rám nắng màu lúa mì, tóc cắt đầu cua làm bật nét góc cạnh khuôn mặt.

Cô có thể cảm nhận sự săn chắc ở lưng anh cùng hơi ấm lan tỏa qua lớp áo.

Trái tim cô cũng nóng rực.

Trên đường, Tưởng Đạc không nói lời nào, đặt cô xuống trước cửa rồi xoay người rời đi.

Lục U vùng vẫy chút rồi ngăn lại—

“Tưởng Đạc...”

Anh không quay lại.

Vẫn thế, dường như anh không muốn nói gì dù chỉ một câu.

Nếu anh ghét cô, sao vẫn giúp cô?

Lục U quyết định đuổi theo, túm lấy góc áo anh hỏi: “Tại sao anh tránh mặt em? Nếu em làm gì khiến anh tức giận, anh nói thẳng đi. Anh làm vậy định làm gì?”

“Anh không cố ý tránh em.” Anh quay lại, giọng bình thản: “Chỉ là tự nhiên phai nhạt thôi.”

“Tự nhiên sao…”

“Giống như em với Hạ Minh Phi, không học cùng lớp rồi tự nhiên mất liên lạc.”

Lục U nhìn khuôn mặt ngày càng đẹp trai nhưng xa lạ của anh, không tin: “Anh so sánh mối quan hệ chúng ta với Hạ Minh Phi sao?”

Lời cô khiến trái tim Tưởng Đạc đau nhói, một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “Gần như vậy, đều là bạn bè, chỉ quen sớm hơn thôi.”

Lục U buông tay áo anh, như chịu đựng cú sốc lớn.

Cô cúi đầu nói: “Em hiểu rồi, nhưng dù chỉ là bạn, cũng không thể xa lạ như bây giờ, thậm chí không muốn nói với em câu nào…”

“Lục U, em nghĩ chúng ta có thể quay lại quá khứ sao?”

“Tại sao không? Em đâu có thay đổi gì.”

Tưởng Đạc cười lạnh: “Quay lại làm gì, diễn vai như hồi bé nữa sao?”

Lục U cứng họng.

Quả đúng như Thẩm Tư Tư nói, ngay cả bạn thân cũng có thể dần lạnh nhạt do hoàn cảnh bên ngoài, không thể trở lại như xưa.

Anh buông tay, cô không còn lý do để níu giữ.

“Em hiểu rồi, sẽ không làm phiền anh nữa.”

Nói rồi, cô kéo Lục Ninh - kẻ đang lắng nghe góc khuất - chạy thẳng về nhà, không ngoảnh đầu lại.

Bàn tay anh siết chặt sau lưng cuối cùng cũng buông ra.

Lòng bàn tay in rõ những dấu móng tay sâu đến chảy máu.

Lục U là ánh sáng anh giữ kín trong tim, cô xứng đáng có được sự rạng rỡ hơn.

Một người bóng tối như anh sẽ chỉ khiến cô càng ngày thêm u ám.

Tương lai anh chỉ là bùn đất hôi thối, mục nát.

--

Năm học lớp Mười trôi qua nhanh, Lục U bước vào lớp Mười một với thành tích nằm trong top đầu.

Trong kỳ thi cuối kỳ, cô cố ý hỏi Hạ Minh Phi điểm của Tưởng Đạc, lướt qua bảng điểm.

Không ngạc nhiên, điểm Tưởng Đạc không cao cũng không thấp.

Thiếu niên từng rực rỡ giờ dần mờ nhạt.

Loading...