Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 215: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:12:36
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà hiểu rõ điều đó không đúng nhưng cũng không thể trách con gái.
Lúc ra khỏi văn phòng, Lục U mới biết tin Tưởng Đạc đã được cứu từ miệng mẹ mình, hiện đang điều trị tại bệnh viện thành phố.
“Muộn chút mẹ sẽ dẫn con đi thăm thằng bé.”
Nhưng chưa kịp đến tối, Lục U đã năn nỉ mẹ đưa đến bệnh viện ngay.
Tần Mỹ Trân đành chiều theo con, lái xe đưa cô bé đến bệnh viện thành phố.
Tại tầng một khoa cấp cứu, tình cờ gặp mẹ Vương Vỹ.
Người phụ nữ đầu tóc rối bù, khuôn mặt khắc khổ, thất thần nằm trên cáng, gào khóc thảm thiết chạy ra khỏi khoa cấp cứu.
Bên ngoài đậu một chiếc xe tang màu đen.
Người trên cáng dĩ nhiên là Vương Vỹ nhưng không may đã tắt thở.
Tấm vải trắng phủ lên cơ thể cậu.
Tần Mỹ Trân vội che mắt Lục U lại, sợ con sợ hãi, gây ra ám ảnh tâm lý.
Mẹ Vương Vỹ thấy thế, bỗng nổi giận, hét lên như một người đàn bà chanh chua chưa từng thấy–
“Tại sao! Tại sao lại là con trai tôi!”
“Con trai cô… sao con trai cô vẫn còn sống chứ!”
Rõ ràng bà ta nói đến Lục Ninh – vì Lục Ninh và Vương Vỹ chơi cùng nhau khi vụ việc xảy ra, chỉ có sự xuất hiện của Tưởng Đạc giúp Lục Ninh trốn thoát.
Tần Mỹ Trân biết bà ta đã mất lý trí, ai mất con cũng không thể bình thường được, nên phớt lờ.
Người phụ nữ tức giận chửi rủa phía sau cô:
“Thằng con hoang kia, sao không cứu con tôi mà lại cứu con cô!”
“Người đáng c.h.ế.t là thằng con hoang kia! Mới là kẻ phải chết!”
“Ông trời ơi, sao ông không mở mắt! Sao lại bắt A Vỹ của tôi đi mà để thằng con hoang kia sống!”
“A Vỹ của tôi ngoan lắm, nghe lời nhất!”
--
Mẹ Vương Vỹ gần như ngã quỵ, quỳ khóc lớn trên nền đất.
Bố Vương Vỹ cũng tức giận nhưng không biết trút vào đâu, nói với viên cảnh sát bên cạnh: “Các anh phải điều tra thật kỹ, không được bỏ sót manh mối nào.”
“Đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng đòi công bằng cho nạn nhân.”
“Thằng con hoang ấy còn sống trên tầng là nghi vấn lớn. Phải điều tra kỹ xem nó có liên quan gì đến hung thủ hay không…”
Đột nhiên, tiếng hét chói tai cắt ngang lời bố Vương Vỹ.
Mọi người nhìn cô bé đứng trước cửa khoa cấp cứu, không ngừng la hét.
Tần Mỹ Trân hoảng hốt, nhanh chóng ngồi xổm ôm lấy Lục U: “U U, con sao vậy? Nói cho mẹ biết đi!”
Lục U mắt trống rỗng trước câu hỏi, chỉ bịt tai lại, giận dữ trừng bố mẹ Vương Vỹ, liên tục la hét như muốn dùng âm thanh dập tắt sự ác nghiệt thế giới dành cho cậu.
“Ah ah ah ah ah!”
“Ah ah ah ah ah ah ah!”
Tần Mỹ Trân ôm con bước nhanh về phía thang máy, chỉ khi bố mẹ Vương Vỹ biến mất khỏi tầm mắt, tiếng nói của họ tắt ngấm, cô bé mới thôi la hét.
Trong thang máy, Tần Mỹ Trân bất lực nhìn con: “U U, con sao vậy?”
“Con không sao đâu mẹ.” Lục U bình tĩnh lại, mỉm cười lắc đầu: “Con chỉ dọa họ thôi.”
Tần Mỹ Trân lo lắng dò hỏi, không biết nụ cười đó là thật hay giả.
Từ giờ phút này, bà mới nhận ra Lục U chưa từng một lần... thật sự cắt đứt với Tưởng Đạc.
Nhiều năm qua, tình bạn của họ không thể phá vỡ.
Ngoài gia đình ra, Tưởng Đạc luôn chiếm vị trí số một trong tim Lục U, thậm chí cậu sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ gia đình cô bé, bảo vệ em trai cô.
Tần Mỹ Trân không biết đó là cảm giác gì nhưng bà hiểu không ai trên đời này có thể chia rẽ hai đứa trẻ ấy ngoại trừ cái chết.
...
Bây giờ chỉ còn một y tá bên cạnh Tưởng Đạc, Lục Vân Hải ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, thấy vợ và con gái đi tới, ông đứng dậy, nói đầu tiên: “Mạng thằng nhóc ấy cứng thật.”
Tần Mỹ Trân lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Lúc mới đến đây, người nó đầy máu, nhìn như người máu, vết thương khắp người mà không phát ra âm thanh nào…”
Lời chưa dứt, Tần Mỹ Trân đã đẩy ông ra; nhìn thấy con gái đứng bên cạnh, ông sửa lời: “Phần lớn chỉ là thương ngoài da, không nghiêm trọng. Chỉ là lâu ngày không ăn nên người nó mệt lử, giờ không thể ăn liền được, phải truyền nước, đã qua cơn nguy kịch. Công an vừa lấy lời khai, ý thức thằng bé tỉnh táo.”
Lục U đứng ngoài cửa phòng bệnh một lúc vẫn chưa dám vào.
Tần Mỹ Trân hỏi: “U U, con lo lắng mấy ngày qua, sao không vào đi?”
Lục U cúi đầu, chợt bồn chồn, sợ mình chưa đủ can đảm đối diện cậu.
Chắc chắn sẽ rất khó chịu, rất đau lòng.
Lục Vân Hải mở cửa phòng bệnh, dẫn Lục U bước vào: “Dù sao Tưởng Đạt cũng là ân nhân nhà mình, đợi thằng bé khỏe hơn, bố sẽ đưa Lục Ninh qua cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-215-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Sau khi chứng kiến cảnh bất hạnh của Vương Vỹ và Cao Tử Nhiên, bố mẹ Lục càng thêm lo sợ.
Chỉ vì Tưởng Đạc may mắn trốn thoát, nếu không có cậu giữ hung thủ lại thì người hại chính là Lục Ninh.
Họ không thể tưởng tượng nếu Lục Ninh gặp chuyện kinh khủng như vậy thì gia đình mình sẽ ra sao.
Họ xem Tưởng Đạc như ân nhân, dù sau này đối xử thế nào, với họ, cậu cũng như con ruột trong nhà.
Lục U đứng ngoài cửa không dám bước vào, dường như cảm thấy trong lòng Tưởng Đạc yếu ớt, mở mắt kêu một tiếng nhẹ: “Em tới rồi.”
Nghe giọng quen thuộc, Lục U ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên giường.
Cậu gầy đi nhiều, khuôn mặt góc cạnh hơn, làn da tái nhợt nứt nẻ, môi mỏng khô ráp.
Cậu bình thản nhìn cô, đôi mắt đen sâu đầy sức hút cuốn cô dần vào trong.
Tưởng Đạc thấy cô đứng lúng túng ngoài cửa, mỉm cười: “Bây giờ anh trông xấu quá rồi, em có nhận ra anh nữa không?”
Lục U chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghẹn ngào không thốt nên lời.
Cô lặng lẽ tiến đến gần, ngồi mép giường, cúi đầu nghịch móng tay.
Tưởng Đạc cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc mãnh liệt.
Trở về từ vực thẳm tử thần, gặp lại cô, thật tốt biết bao.
Lục U nghẹn ngào hỏi: “Anh... có đói không?”
“Trước kia đói lắm, giờ đã đói tê liệt rồi, không còn cảm giác nữa. Bác sĩ nói phải vài ngày nữa mới ăn được.”
“Mẹ em nấu cháo cho anh đó, lát nữa ăn nha.”
“Ừm.”
Tưởng Đạc cúi đầu cười, Lục U nhìn cậu: “Anh còn cười được sao, vết thương không đau à?”
“Anh không cảm thấy nữa.” Cậu đáp, “Chỉ thấy... gặp em là muốn cười.”
“Em buồn cười lắm à!”
“Ừm.”
“Hừ!”
Lục U bĩu môi: “Thế hôm nay để anh cười được rồi đó.”
Cô bé mặc bộ đồng phục rộng rãi, tóc buộc đuôi gọn gàng, da trắng như sữa, lông mi mảnh như chiếc cọ nhỏ, thật dễ thương.
Sau khi nhìn thấy địa ngục Tu La kinh hoàng nhất, Tưởng Đạc lại thấy cô bé như ánh sáng ấm áp thuần khiết nhất thế gian.
Được cô bé chiếu rọi, mọi nỗi đau trong quá khứ dường như chẳng là gì.
Tưởng Đạc không kìm nổi, nở nụ cười thật tươi.
Lục U không dám hỏi quá nhiều về chuyện đã xảy ra, chỉ nhìn vết bầm trên mặt, rồi sờ băng trên đầu: “Đau không?”
Tưởng Đạc lắc đầu: “Anh không cảm nhận được nữa.”
“Thật sao?”
“Anh chưa bao giờ nói dối em.”
Cậu đáp qua loa, không muốn cô hỏi thêm. Nhìn bộ quần áo lem luốc, tóc rối của cô bé, cậu hỏi: “Mấy ngày không gặp, em đã trở thành con mèo nhỏ bẩn thỉu rồi sao?”
“Hôm nay em với Tưởng Hằng đánh nhau, ai bảo nó đặt lên bàn anh mấ…” Lục U dừng lại, không nói thêm, chỉ thốt ra một tiếng “hừ”.
“Em giỏi thật đấy, còn dám đánh nhau với con trai nữa cơ.”
“Đừng có coi thường em, em lợi hại lắm!”
Tần Mỹ Trân đứng ngoài cửa, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ. Tất cả chỉ là lời nói bướng bỉnh giữa trẻ con, lúc này bà mới yên tâm phần nào. Dù sao thì quan hệ của bọn chúng cũng chỉ là tình bạn trẻ con mà thôi.
Thế nhưng tình bạn ấy lại khăng khít hơn hẳn những mối quan hệ bình thường.
Tần Mỹ Trân nói: “Tiểu U, để Tưởng ca ca nghỉ ngơi đi, con cũng nên về làm bài tập rồi.”
Lục U nhận ra Tưởng Đạc đang cố gắng nói chuyện phiếm với mình nên ngoan ngoãn đứng dậy nói: “Ca ca, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ngày mai sau tan học em lại vào thăm anh.”
Tưởng Đạc gật đầu, ánh mắt dán chặt lấy cô bé như bị nam châm hút.
Khi cô bé chuẩn bị bước ra ngoài, cậu đột nhiên gọi lại: “Lục U.”
Lục U quay đầu nhìn cậu.
“Còn sống, thật tốt.”
Nụ cười yếu ớt xuất hiện nơi khóe môi cậu, đôi lông mày cong cong tràn đầy ánh nắng, khóe mắt sáng rỡ.
Gặp lại em, thật là điều may mắn.
--
Trong thời gian đó, Tần Mỹ Trân gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tưởng Đạc, hàng ngày thay đổi đủ loại canh xương bổ dưỡng rồi đưa cậu đến bệnh viện. Bà xem cậu như con đẻ của mình vậy.
Điều đầu tiên Lục U làm sau giờ học là mang bản ghi chép trong lớp hôm nay đến bệnh viện cho Tưởng Đạc.
Bản ghi chép rất gọn gàng, tỉ mỉ, những điểm quan trọng và khó đều được cô bé đánh dấu kỹ càng để sợ cậu không hiểu.
Những ghi chú cô tự viết cho mình chưa bao giờ tỉ mỉ và ngăn nắp đến thế.