Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 211: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:12:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi thống nhất với xong, Lục U và Tưởng Đạc rõ ràng ít tiếp xúc hơn.
Mỗi ngày Tưởng Đạc đều học về một , mà Lục U thì lúc cùng Tô Nhị, đôi khi để bảo mẫu đón Lục Ninh cùng trở về nhà.
Chí ít, mí mắt của Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân hầu như thấy hai đứa trẻ chơi cùng .
Lục Vân Hải còn cảm thán, trẻ con đúng là ngày nào giống ngày nào, lâu đó dính như sam, chơi nữa là thật sự thể chơi nữa.
Tần Mỹ Trân trẻ con chính là như , bạn thì sẽ bạn khác.
Sau đó lớp học đổi chỗ , vì giáo viên chủ nhiệm chuyện với bố của Lục U nên đổi vị trí bàn của Lục U và Tưởng Đạc, để cho Lục U và Tô Nhị cùng .
Đối với chuyện Lục U cũng bình tĩnh, bởi vì Tưởng Đạc “tiêm phòng” cho cô bé .
Sau đó, Lục U đặt tất cả tâm tư của việc học, cố gắng để nhận trường trung học Thanh Phù.
Trường trung học Thanh Phù là trường trung học cơ sở nhất ở thành phố Thanh Phù, tỷ lệ lên lớp ở lớp chọn là 98%, điều khiến Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân vui, hai yên tâm về Lục U.
Tất nhiên, Tưởng Đạc cũng giành hạng nhất về thành tích cùng thi trường trung học cơ sở, cùng lớp với cô bé.
Hai vẫn duy trì mối quan hệ đó.
Trong mắt khác, hai họ thực sự xa cách .
Sau khi lên trung học cơ sở, nhiều nữ sinh chủ động quen với Tưởng Đạc, hỏi han về việc học, cố gắng bạn với , giống như và Lục U hồi đó.
Tưởng Đạc đều lặng lẽ từ chối, bắt đầu trở nên cô đơn, mỗi ngày ngoài việc chơi bóng rổ với Hạ Minh Phi thì còn hoạt động xã giao nào khác, cũng bạn mới.
loại cô đơn giống dáng vẻ chỉ hai bàn tay trắng như khi còn bé.
Tưởng Đạc của bây giờ trong lòng vô cùng phong phú, bởi vì lấp đầy bởi những điều nhất thế giới .
Cậu việc chăm chỉ để kiếm một tương lai liên quan đến cô bé.
Có đôi khi Lục U qua sân chơi giờ học, hầu như thể liếc mắt thấy cô bé trong đám đông.
Đôi mắt hạnh xinh của Lục U cũng đang tìm kiếm sân vận động, ánh mắt hai chạm , đó hẹn mà đồng thời chăm chú vài giây, giữa âm thanh ồn ào náo nhiệt âm thầm kể một chuyện cho .
Sau khi lên trung học cơ sở, giữa mùa hè dáng của Tưởng Đạc lớn nhanh như cỏ dại, mặc dù Lục U cũng cao hơn, nhưng vượt xa cô bé .
Khi ánh mắt hai lướt qua , Lục U cảm thấy trong lòng như thứ gì đó va : “lách tách, lách tách” phát một tia lửa.
Tưởng Đạc thu ánh mắt về, xoay thực hiện một cú bật nhảy mắt từ ngoài vạch ba điểm, quả bóng rổ vẽ một đường vòng cung xinh xắn trung hạ cánh vững vàng rổ.
Bàn thắng ghi, xung quanh là những tiếng cổ vũ của các bé và các cô bé.
Tưởng Đạc Lục U, khóe miệng nở một nụ nhẹ.
Lục U cũng khỏi mím môi, nắm lấy túi đeo chéo, khẽ giơ ngón tay cái lên.
Nhiều năm qua, cô bé và Tưởng Đạc trao đổi với bằng các phương thức âm thầm như , mặc dù hai ít hơn nhiều, nhưng lúc “im lặng còn hơn âm thanh”.
Mà sự cố ý nhẫn nhịn và giữ cách như khiến Lục U cảm thấy rõ ràng rằng giữa cô bé và Tưởng Đạc... gì đó bắt đầu dần dần đổi.
Hạ Minh Phi thấy Tưởng Đạc lúc đầu chơi còn lười biếng đột nhiên tràn đầy tinh thần chiến đấu, cần cũng là ai tới.
Cậu tới mặt Tưởng Đạc, : “Không cần thế chứ, giao tiếp bằng tâm linh đấy , còn chẳng thèm lấy một câu, chỉ là giao tiếp ánh mắt thôi?”
Tất nhiên Tưởng Đạc đến mức đó, bố của Lục U cũng thú dữ, bình thường khi gặp trong tiểu khu còn thể chào hỏi, gọi một tiếng “Tiểu Đạc”.
Thế nhưng... trong lòng Tưởng Đạc và Lục U khác một trời một vực. Bất kể là bố của ai, e rằng cũng yên tâm con cái của tiếp xúc quá nhiều với .
Tất cả những gì thể là tạm thời “ quấy rầy”, chôn chặt sự trong lòng, mong ngày nào đó trong tương lai thể thấy tiếng hoa nở.
Tưởng Đạc vỗ quả bóng, xoay lên rổ, đưa bóng trong rổ.
Hạ Minh Phi giành bóng, tay lệch, cố ý ném quả bóng xuống bên cạnh chân Lục U.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-211-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cậu giơ tay về phía cô bé, nhếch mép : “Này, Lục U, phiền ném bóng qua với!”
Lục U chạy tới nhặt quả bóng lên, vì ném, cô bé cầm quả bóng chạy tới chỗ Tưởng Đạc đưa cho : “Nè, cầm lấy .”
“Cảm ơn.” Khóe miệng nhếch lên, nụ tràn .
Những xung quanh mà sững sờ, Tưởng Đạc bao giờ , mà chỉ với Lục U.
“Không cần cảm ơn.” Có vẻ Lục U ngượng ngùng, ánh mắt dời chỗ khác.
Sau đó, Hạ Minh Phi phát hiện mặt Tưởng Đạc đo đỏ.
Cậu lắc đầu “hứ” một tiếng, : “Có cần khách sáo , bạn cũ quen nhiều năm như , mỗi mấy câu đỏ mặt !”
“Ai đỏ mặt chứ!” Lục U vội vàng phản bác: “ !
“Ui chu choa, thú vị quá ha, !”
“Cậu thật phiền phức!” Lục U xoay rời .
Tưởng Đạc ném bóng rổ cho Hạ Minh Phi : “Biến .”
Hạ Minh Phi càng ngày càng cảm thấy thú vị, xoay quả bóng ngón tay, với Lục U: “Này, cuối tuần cùng chơi nhé.”
Lục U đầu : “Đi thế?”
“Có một khu vui chơi mới ở khu Đông, tất cả đều là những trò chơi cảm giác mạnh. Bạn đến đó , bảo là chơi vui lắm luôn! Cùng nhé!”
Lục U do dự : “... với ?”
“Đương nhiên là cả Đạc .” Hạ Minh Phi khoác vai Tưởng Đạc, : “Cậu gọi cả Tô Nhị , chúng cùng .”
Lục U : “ thấy chỉ gặp Tô Nhị thôi.”
“Chẳng lẽ chơi với Tưởng Đạc chắc?”
Bik Hạ Minh Phi chiếu tướng, Lục U á khẩu nên lời, liếc Tưởng Đạc.
Trong mắt Tưởng Đạc chút khao khát, nhưng là tự giác kiềm chế .
“Đến khi đó… hãy tính.” Cậu dè dặt : “Bài tập về nhà nhiều lắm.”
“ cũng thế.” Lục U nhanh chóng trả lời: “Xem thành bài tập .”
Hạ Minh Phi bất lực thở dài, : “Rồi , hai từ từ suy nghĩ .”
Nói xong, vỗ nhẹ quả bóng và rời .
Gió thổi thiu thiu, vô cùng nhẹ nhàng.
Lục U và Tưởng Đạc đối mặt với , cả hai im lặng một lúc, Lục U đột nhiên cảm thấy hai giống như đang chơi trốn tìm như khi còn bé.
Cô bé nhịn mà mỉm .
Nhìn thấy nụ đáng yêu của cô bé, Tưởng Đạc cũng nhịn , khóe miệng tràn nụ .
Lục U thật kĩ thiếu niên trổ mã mặt, khẽ vẫy tay với , : “Đi tiếp nha?”
“Ừm.”
Vào lúc Lục U xoay rời , Tưởng Đạc dừng một chút : “Cuối tuần...”
Lục U như thể máy nhấn nút tạm dừng, dừng ngay lập tức, cô bé .
“Nếu thể thành bài tập về nhà sớm thì vẫn thể chơi một chút. Anh rằng khu vui chơi đó... khá vui.”
Lục U gật đầu: “Được , em về bài tập đây!”