Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 210: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:52:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không có người lớn ạ.” Lục U nói: “Chúng cháu đến viếng, chú có thể mở cửa cho không?”
“Đã bảy giờ rồi, cửa đóng lúc sáu giờ, ngày mai cứ đến.”
“Nhưng... năm giờ chúng cháu mới tan học, ngày mai cũng không kịp.”
Lục U không muốn cậu phải đi về không, liền làm bộ mặt đáng thương: “Chú ơi, hôm nay là Ngày của Mẹ, chú có thể ưu ái được không? Chúng cháu đến thăm mẹ.”
Cô bé thậm chí dùng cả “đòn nước mắt” tỏ ra yếu đuối.
Người quản lý nhìn nét mặt đáng thương của cô bé, dù sao hôm nay là Ngày của Mẹ, thấy mấy đứa nhỏ đến viếng mẹ...
“Hầy, được rồi, chú cho vào, nhưng chỉ nửa tiếng thôi nhé.”
“Cảm ơn chú ạ!”
Người quản lý mở cửa sắt, ba đứa trẻ bước vào.
Dựa vào trí nhớ, Tưởng Đạc đến ngôi mộ góc đông nam nghĩa trang.
Mộ cỏ mọc um tùm, hoang vắng, rõ ràng lâu ngày không ai chăm sóc.
Lục U giúp Tưởng Đạc nhổ cỏ quanh mộ, Lục Ninh cũng chạy đến giúp, nhưng bị Tưởng Đạc kéo lại: “Em đứng một bên.”
“Ồ, vâng, anh Tưởng Đạc.”
Tưởng Đạc lấy một quả lê đưa cho Lục Ninh: “Anh rửa sạch rồi, em ăn đi.”
Lục U thấy Tưởng Đạc rất tốt với Lục Ninh, dường như còn tốt hơn với mình.
“Em cũng muốn ăn.” Cô nhăn mặt nói.
Tưởng Đạc đưa quả lê khác cho cô, nhưng Lục U từ chối: “Không, để mẹ anh ăn, em nói cho có thôi.”
Tưởng Đạc vẫn nhét quả lê vào tay cô: “Còn nhiều lắm, mẹ không ăn hết được.”
“Em thấy anh rất tốt với Lục Ninh.” Cô nói: “Có phải anh muốn làm anh trai của nó không?”
Tưởng Đạc giật mình, trả lời: “Không phải đâu.”
“Không phải sao? Em biết lúc nào anh cũng giúp nó làm thủ công, tặng Lego, cho kẹo nữa.”
Lục Ninh cắn miếng lê, nói: “Chị ơi, em biết lý do không?”
“Chẳng lẽ em biết?”
Lục Ninh chỉ vào bản thân rồi chỉ vào Lục U: “Hôm nay cô giáo dạy một câu thành ngữ, đọc là… yêu ai yêu cả đường đi.”
Lục U hiểu ý, hơi ngượng mà giả vờ không biết: “Không biết dùng thành ngữ thì đừng có bừa đấy.”
“Em tuyệt đối không bừa đâu.”
“Em còn không thừa nhận à?”
Tâm trạng Tưởng Đạc đã thoải mái hơn nhiều. Cậu vừa nghe hai chị em tranh luận, vừa cười và dọn sạch cỏ quanh mộ.
Cuối cùng, bia mộ lộ ra, Lục U tò mò lại gần, thấy bức ảnh đã phai màu, trong lòng thầm thán phục—
Mẹ Tưởng Đạc đẹp quá!
Cặp lông mày của Tưởng Đạc hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ, tựa đóa hoa đào mùa xuân tươi sáng, khiến con tim say đắm.
Tưởng Đạc đặt từng quả lê lên đĩa trước mộ rồi nói: “Trước đây anh không thích bà ấy. Tính bà kỳ lạ, nhiều năm bệnh đau lúc nào cũng mắng anh, bảo anh cút đi, đừng làm phiền bà.”
Lục U và Lục Ninh im lặng lắng nghe giọng đều đều của cậu: “Những năm tháng con cần mẹ nhất, lại không có tình thương. Anh bắt đầu học cách ghét mẹ. Mẹ mất, anh cũng không rơi một giọt nước mắt.”
“Bà ấy bệnh lâu, dì Lâm nói bà không thật sự ghét anh. Bà lo không sống lâu, biết sớm muộn anh phải về nhà họ Tưởng, nên mắng mỏ để anh ghét bà mà không oán nhà mới…”
Lục U nhìn nét mặt đau khổ hối hận của Tưởng Đạc, lòng chùng xuống, ngồi bên cạnh đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đúng vậy, nếu anh cứ nhớ đến bà, sẽ bất bình cho bà ấy, nghĩa là… anh chịu thiệt.”
Dù ở nhà họ Tưởng mà không cảm nhận được sự tồn tại, vẫn bị coi là cái gai, cái đinh trong mắt Từ Tình. Nếu phản kháng, cậu sẽ không thể lớn lên yên ổn đâu.
“Anh không biết dì ấy nói có đúng không, không còn cách kiểm chứng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-210-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Đạc quay đầu nhìn bia mộ rêu phủ, gương mặt người phụ nữ xinh đẹp phai màu trên đó.
“Dù sao, bà ấy cũng mất rồi, mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa nữa.”
“Mà có ý nghĩa chứ!” Lục U đứng lên, giọng mạnh mẽ: “Điều đó chứng tỏ anh không bị từ chối! Khi anh đến thế giới này, đã có ai đó đặt hi vọng và tình yêu vào anh, chính là mẹ anh!”
Tưởng Đạc sững sờ nhìn cô, mây mờ trong mắt dần tan biến.
Lục Ninh cũng nhanh chóng đứng lên, vỗ bụi quần, gật đầu: “Đúng! Chị nói đúng!”
Cuối cùng, rối bời trong lòng Tưởng Đạc được tháo gỡ. Cậu đứng dậy, thoải mái chưa từng có, lấy trong cặp ra bức thư, dùng bật lửa đốt.
“Ơ, đây không phải bài tập văn của anh sao? Cô giáo bảo bổ sung mà giờ đốt rồi?”
“Đây là thư gửi mẹ.” Tưởng Đạc giơ tờ giấy cháy lên, cho tro bay theo gió: “Chỉ khi cháy, bà ấy mới đọc được.”
Lục U lặng lẽ gật đầu, nhìn tờ giấy cháy biến thành tro bay theo gió.
“Anh viết gì thế?” Cô hỏi.
“Không nhiều, về cuộc sống hiện tại và lý tưởng tương lai.”
“Lý tưởng của anh?”
Lục U chưa từng nghe cậu nhắc đến, tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
Tưởng Đạc liếc cô: “Em quên rồi sao?”
Lý tưởng đó chính là cô bé đã trao cho cậu.
“Hở?”
“Quên thì thôi.”
Nói xong, cậu xoay người đi về phía cổng nghĩa trang, Lục U bước theo sau: “Tưởng ca ca, nói em nghe đi... nói cho em biết đi...”
“Sau này em sẽ hiểu.”
Khi ba người bước đến cổng nghĩa trang thì trời bỗng đổ mưa lớn. Các em chạy nhanh vào mái hiên phòng bảo vệ trú mưa.
Không ai mang ô, nhân viên bảo vệ để các em trong nhà, đợi mưa tạnh rồi gọi taxi về.
Phòng bảo vệ chật chội, Tưởng Đạc ngồi trên ghế nhỏ, trông có vẻ sốt ruột.
Trong khi đó, Lục U và Lục Ninh bình thản chơi chi chi chành chành, không để ý đến vẻ lo lắng của Tưởng Đạc.
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, nửa tiếng sau trời quang đãng. Người quản lý gọi taxi cho ba đứa về khu chung cư.
Chiếc xe đỗ trước cổng tiểu khu, khi Lục U vừa xuống đã thấy hai chiếc cảnh sát đứng trên đường.
Tần Mỹ Trân và Lục Vân Hải đứng ở cửa, lo lắng nói chuyện với cảnh sát. Tưởng Dật Thành và Từ Tình có mặt, còn nhóm Tưởng Hằng đứng phía sau xem kịch.
Thấy Lục U và Lục Ninh trở lại, Tần Mỹ Trân chạy đến ôm Lục Ninh khóc nức nở, giọng run rẩy: “Các con đi đâu thế! Mẹ lo c.h.ế.t mất!”
“Con... bọn con... đi chơi...”
Lục U sợ dáng vẻ đó của mẹ, ấp úng không nói nên lời.
Khi thấy hai em trở lại, bảo mẫu cũng thở phào, ngồi bệt xuống đất.
Từ Tình tiến đến, bất ngờ giơ tay tát một cái vang “bốp” lên mặt Tưởng Đạc.
“Giỏi lắm, dám đưa con người ta đi chơi? Nếu xảy ra chuyện, mày biết tay rồi đấy!”
Đầu Tưởng Đạc nghiêng sang trái, môi khô cứng mím chặt, không đáp lời.
Tưởng Hằng thấy vậy hò hét cổ vũ: “Đánh nó đi! Đánh nó đi!”
Nói xong, nó còn đá mạnh vào đầu gối Tưởng Đạc.
Lục U muốn chạy tới bảo vệ, nhưng Lục Vân Hải giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
“Bố! Bọn họ...”