“Đã ăn rồi.” Tưởng Đạc thờ ơ đáp: “Trên đường tới đây đã mua tiểu long bao rồi.”
“Ồ.”
Lục U thấy má phải cậu hình như vẫn còn sưng đỏ, định đưa tay sờ, nhưng kịp lúc Tưởng Đạc nghiêng đầu tránh.
“Tất cả là lỗi của em,” Lục U trách: “Do em bướng bỉnh, làm anh bị liên lụy.”
Tưởng Đạc đặt sách xuống, nói: “Lục U, sau khi tan học, chúng ta đừng đi cùng nhau nữa.”
Biểu cảm Lục U bất động, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Phải chăng bố mẹ em đã nói với anh chuyện này?”
Tưởng Đạc lắc đầu.
Dù không nói ra, từ sự do dự của họ trong thời gian qua, Tưởng Đạc cũng đoán được phần nào.
Cậu hiểu bố mẹ Lục lo lắng điều gì.
Nhưng Lục U không thể chấp nhận, ánh mắt đau đớn, hụt hẫng.
Trái tim Tưởng Đạc như cuộn lại, cậu mở hộp sữa đậu nành Lục U mua, hút một ngụm như muốn an ủi cô bé.
Nhưng không có tác dụng.
Khuôn mặt cô bé tái mét, như đứa trẻ mất món đồ chơi quý giá nhất, chân tay luống cuống.
Cô bé nhẹ nhàng run rẩy hỏi: “Không chơi với nhau nữa sao?”
Tưởng Đạc cúi đầu, tay dưới bàn siết chặt.
“Lục U, em có muốn ở bên anh mãi không? Chúng ta sẽ là bạn tốt suốt đời.”
“Em... tất nhiên muốn! Đó là điều em mong nhất.”
“Vậy em phải ngoan ngoãn nghe anh.”
“Ý anh là...?”
“Sau này tan học em không được đi cùng anh, cũng không được chơi sau giờ học nữa. Có lẽ cũng không thể ngồi cùng bàn. Chúng ta chỉ có thể coi nhau là người quen thôi. Em phải đảm bảo làm được điều đó, đừng cứng đầu, đừng cãi bố mẹ.”
Nói xong, mắt Lục U đã đỏ hoe.
Cô bé nức nở: “Đây chẳng phải là nghỉ chơi sao, giống như em và Kiều Mỹ Vân vậy đó.”
“Không phải nghỉ chơi,” Tưởng Đạc vỗ nhẹ mu bàn tay cô bé, giọng trầm an ủi: “Chỉ là tạm thời thôi.”
“Em không muốn, em muốn chơi với anh, không muốn xa anh.”
“Lục U...”
Tưởng Đạc nghẹn ngào, không nói được gì ngoài tên cô bé.
Hai chữ ấy cậu thốt ra đầy xót xa và trìu mến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-201-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Nhưng cậu biết không bậc cha mẹ nào tin tưởng một đứa trẻ xuất thân như cậu.
Bố mẹ Lục đã duy trì sự bao dung khi cho con chơi với cậu lâu vậy là quá đủ.
“Lục U, con đã lớn rồi, không thể chơi vô lo như lúc bé. Em là con gái, anh là con trai, dù tình bạn tốt đẹp đến đâu cũng nên giữ khoảng cách nhất định.”
Dường như Lục U không nghe, vẫn cứng đầu: “Em không quan tâm!”
“Lục U, anh cũng muốn trưởng thành, muốn tự kiểm soát vận mệnh mình. Nhưng giờ anh... bất lực rồi.” Đôi mắt Tưởng Đạc thu lại, giọng thấp: “Trước kia anh sợ bóng tối, còn bây giờ không nữa, vì anh có thể ngủ sâu, tỉnh dậy thấy bình minh. Nhưng em biết hiện giờ anh sợ gì nhất không?”
Lục U nhìn cậu bằng đôi mắt ướt đẫm.
Cậu cố gắng nói: “Anh sợ nhất là khi trời đã sáng rồi mà không còn có em bên cạnh.”
Từ ánh mắt kiên cường của Tưởng Đạc, Lục U hiểu nỗi sợ hãi và bất lực của cậu.
Cô không còn là đứa trẻ ngây ngô, biết cậu thiếu niên trước mặt đang nỗ lực sống sót thế nào; cậu đã cân nhắc kỹ rồi mới ra quyết định.
“Vậy... được rồi.” Cuối cùng Lục U gật đầu, thêm: “Nhưng anh hứa với em chỉ là giả vờ, anh không được thật sự xa lánh em.”
“Đương nhiên.” Tưởng Đạc vuốt đầu cô bé: “Em là em gái nhỏ của anh, làm sao anh xa lánh em được chứ.”
...
Sau lần đó, Lục U và Tưởng Đạc ít tiếp xúc nhau hơn hẳn.
Mỗi ngày Tưởng Đạc đi học về một mình, còn Lục U đôi khi đi cùng Tô Nhị, cũng có lúc được bảo mẫu đón Lục Ninh rồi về nhà cùng.
Ít nhất, dưới mắt Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân, hai đứa trẻ gần như không còn chơi cùng nhau.
Lục Vân Hải thậm chí còn cảm thán rằng trẻ con thật không ai bằng ai, gần đây còn thân thiết như sam, giờ nói không chơi nữa thì là thật.
Tần Mỹ Trân cũng nói trẻ con là vậy, không có bạn này rồi sẽ có bạn khác.
Sau đó lớp học đổi chỗ, do giáo viên chủ nhiệm đã nói chuyện với bố mẹ Lục U, bàn của Lục U và Tưởng Đạc được đổi, để Lục U ngồi cùng Tô Nhị.
Đối với lần này, Lục U hết sức bình tĩnh, bởi Tưởng Đạc đã “tiêm phòng” trước cho cô bé rồi.
Cô bé đặt toàn bộ tâm tư vào việc học, cố gắng để thi vào trường trung học Thanh Phù.
Trường này là ngôi trường tốt nhất ở thành phố, có tỷ lệ đậu lớp chọn lên đến 98%, khiến bố mẹ Lục rất vui và hoàn toàn yên tâm.
Tất nhiên, Tưởng Đạc cũng giành hạng nhất và thi đỗ vào trường trung học cùng lớp với cô bé.
Họ giữ vững mối quan hệ đã thỏa thuận trước.
Trong mắt người ngoài, họ thực sự đã xa cách.
Lên trung học, nhiều nữ sinh bắt đầu làm quen với Tưởng Đạc, hỏi han việc học, cố gắng kết bạn, như hồi trước cậu và Lục U.
Tưởng Đạc lặng lẽ từ chối, trở nên cô đơn hơn, ngoài chơi bóng rổ với Hạ Minh Phi ra thì không tham gia giao tiếp xã hội, cũng không có bạn mới.
Nhưng sự cô đơn này khác hẳn với dáng vẻ trắng tay ngày bé.