Lục U do dự chưa biết có nên nói không, bởi cô không chắc Tưởng Đạc có muốn người khác biết về mẹ mình hay không.
Nếu tin tức về mẹ cậu đến tai Từ Tình, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Lục U đã chững chạc như một nửa người lớn, hiểu sự ngại ngùng của Tưởng Đạc trong nhà họ Tưởng, cô quyết định giữ bí mật cho cậu: “Chúng con chỉ ra ngoài chơi một chút thôi, không đi đâu xa.”
“Giỏi lắm, lớn rồi cũng giữ bí mật riêng.” Tần Mỹ Trân tức giận nói: “Mẹ thấy mấy năm nay con và Tưởng Đạc thân thiết lắm rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng trách Tưởng Đạc, anh ấy thật sự không biết bọn con theo sau, là lỗi của con hết.”
Giọng cô bé nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve, không chút sức lực.
Nếu không có cô bé và Lục Ninh đi cùng, dù Tưởng Đạc về nhà muộn thế nào cũng không bị phạt, bởi chẳng ai quan tâm đến cậu.
Giờ đây, mọi người đều tưởng rằng Tưởng Đạc đã lừa Lục U và Lục Ninh ra ngoài.
Lục U vô cùng hối hận.
Hơi liếc qua cửa sổ, Lục Vân Hải nhìn về phía nhà họ Tưởng, do dự nói: “Hay là anh qua đó một lát, nói với họ rằng con của chúng ta vẫn ổn.”
Tần Mỹ Trân ngăn cản: “Đừng đi. Hôm nay bọn trẻ táo bạo như thế, may mà không có chuyện gì xảy ra. Nếu có sự cố thì sao? Gặp phải người không tốt thì sao? Em nghĩ cần phải dạy cho bọn chúng một bài học nữa.”
Lục Vân Hải nghe vậy cũng thôi không cố thuyết phục nữa.
Tiểu nha đầu lúc này vừa hối hận vừa lo lắng, dùng mu bàn tay lau nước mắt, không dám khóc to, hoàn toàn đánh mất vẻ kiêu ngạo do được nuông chiều thường ngày.
“Con với Tưởng Đạc sau này đừng chơi với nhau nữa.” Tần Mỹ Trân nghiêm mặt nói: “Cả hai đều đã lớn, không thể lúc nào cũng dính lấy nhau như hồi bé được.”
Lục U mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không được?”
“Bởi vì con đã lớn rồi.”
“Lớn rồi sao? Bọn con đã hứa sẽ mãi là bạn tốt của nhau mà.”
“Đứa trẻ đó... không phải đứa nhỏ xuất thân bình thường, tâm tư sâu sắc lắm.”
Thực ra từ lâu Tần Mỹ Trân đã muốn nói chuyện này với Lục U, nhưng chưa tìm được dịp thích hợp, đành phải nói thẳng hôm nay.
“Trước đây thằng bé còn nhỏ, bố mẹ thấy đáng thương nên hay mời nó đến chơi. Giờ bọn con đã lớn, bố mẹ nhận ra thằng bé rất khác những đứa trẻ bình thường. Bố mẹ lo con ở bên cạnh thằng bé lâu ngày sẽ bị ảnh hưởng.”
Nước mắt Lục U rơi lã chã, nhìn Tần Mỹ Trân, hỏi đắn đo: “Mẹ nói cậu bé bình thường là kiểu như Tưởng Hằng đúng không? Bố mẹ nghĩ người như thế mới bình thường, còn anh ấy thì không phải sao?”
“Lục U, đừng cãi mẹ nữa.” Lục Vân Hải cũng lên tiếng: “Bố mẹ đối xử với Tưởng Đạc ra sao, con rõ mà, bố mẹ không hề có thành kiến với thằng bé.”
“Vậy tại sao không cho con chơi với anh ấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-200-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Bởi vì con là con gái duy nhất, là bảo bối của bố mẹ; bố mẹ sẽ cố gắng tránh mọi thứ có thể ảnh hưởng xấu đến con.”
“Tưởng Đạc sẽ không ảnh hưởng xấu đến con!”
Lục U không còn đau lòng nữa mà chuyển sang tức giận.
Cô bé cảm thấy bố mẹ không hiểu cho mình, không muốn tiếp tục nói chuyện với họ.
Hơn nữa tối nay, cô bé rõ ràng là thất thế trong cuộc tranh luận, nếu tiếp tục, sẽ bị xem là kẻ vô lý gây sự.
Lục U vừa khóc vừa chạy vào phòng, Lục Ninh vội vàng đuổi theo muốn an ủi chị gái, nhưng bị Lục U ngăn lại ngoài cửa.
Lục Vân Hải nhìn Tần Mỹ Trân, hỏi nhỏ: “Chúng ta làm như vậy có quá đáng không?”
Tần Mỹ Trân thở dài: “Anh quên lời nói đùa của Tưởng lão phu nhân năm đó rồi sao? Bà ấy từng nói muốn gả con nhà chúng ta từ bé.”
“Chuyện đó có gì là tốt sao, mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ cũng thân thiết mà.”
“Em không nghĩ đó là chuyện tốt.” Tần Mỹ Trân buồn rầu nói: “Chúng ta có thể mời thằng bé đến chơi, cho nó ngủ lại, đối xử như con ruột, nhưng em chỉ có một cô con gái thôi. Ai biết sau những chuyện này cô bé sẽ trở thành người thế nào.”
“Nhưng như vậy Tiểu U sẽ rất đau lòng, bọn chúng thân nhau từ nhỏ mà.”
“Đau dài không bằng đau ngắn. Trẻ con tuổi này quên rất nhanh. Khi có bạn mới, mọi việc sẽ tốt hơn thôi.”
--
Sáng hôm sau, Lục U vội đeo ba lô ra khỏi nhà, không thấy Tưởng Đạc chờ như mọi ngày.
Cô bé chạy đến biệt thự nhà họ Tưởng gọi cậu thì thấy Tưởng Tư Địch đi ra, nói: “Thằng nhỏ đó đã đi ngay từ khi trời chưa sáng.”
“Chị, tối qua... Tưởng Đạc có sao không?”
“Cả đêm nó nằm ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo dưới tầng hầm, nhưng nó quen rồi, không sao.”
“Có bị đánh không ạ?”
“Không bị đánh, đừng lo. Chỉ là không được ăn tối và ăn sáng thôi.”
“Cảm ơn chị, em đi đây!”
Lục U chạy ra ngoài như một cơn gió, mua bánh quẩy rán và sữa đậu nành ở cửa hàng gần trường mang lên lớp.
Trong lớp, Tưởng Đạc ngồi vào chỗ, cúi đầu xem sách, Lục U đặt bánh quẩy và sữa cạnh tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, ăn điểm tâm đi.”