Tưởng Dật Thành lôi kéo Từ Tình đến nhận sai, đồng thời cam đoan Tưởng Đạc sẽ theo học tại trường tiểu học tư thục Gia Vân, lúc này mới có thể tiễn mẹ mình về được.
Sau khi lão phu nhân đi khỏi, Tưởng Dật Thành lập tức gọi điện liên hệ với văn phòng tuyển sinh của trường tiểu học tư thục Gia Vân để giải thích tình hình. Rất nhanh hiệu trưởng đã đích thân gọi điện qua, biểu thị phía trường học vô cùng hoan nghênh Tưởng Đạc vào học trong trường, cũng miễn hoàn toàn học phí.
Từ Tình nghiến răng ngẩng đầu lên, chợt bà ta nhìn thấy Tưởng Đạc đang đứng bên cạnh lan can cầu thang trên tầng hai.
Thiếu niên mặt không đổi sắc nhìn bà ta trong vài giây rồi quay vào phòng.
Ngay lúc đó, từ trong đôi mắt đen láy kia, đột nhiên Từ Tình nhìn thấy sự trưởng thành không thuộc về lứa tuổi của cậu.
Bà ta thực sự cảm thấy lạnh sống lưng.
--
Buổi tối, Lục U lẻn vào sân và ném một vài viên đá nhỏ vào cửa sổ của Tưởng Đạc.
Đèn bên trong vẫn sáng, quả nhiên cậu vẫn đang học bài. Tưởng Đạc thò cái đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lục U, thậm chí cậu còn không có thời gian để mang dép, chạy xuống dưới với đôi chân trần, nắm lấy bàn tay của cô bé chạy đến bóng cây bên đường.
Tâm trạng cậu có chút kích động, nhưng không dám ôm cô bé, vì vậy giơ tay xoa tóc cô bé, đôi mắt đen sáng ngời –
“Lục U, cảm ơn em.”
Khi Lục U nhìn thấy cậu như vậy, cô bé biết rằng kế hoạch của bọn họ đã thành công rồi.
“Chúng ta có thể học cùng trường tiểu học rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Tuyệt vời!” Lục U mừng đến mức hét lên, nhưng nghĩ đến hiện tại đã muộn rồi, cô bé che cái miệng nhỏ lại, kéo góc áo của ta, cười híp mắt nhìn cậu.
“Đều nhờ công lao của em.”
“Việc nhỏ thôi mà.” Lục U kéo cậu ngồi xuống gốc cây, hỏi: “Nhưng mà sao anh đã nghĩ đến việc nhờ Tưởng lão phu nhân mà không tự mình đi tìm bà?”
Tưởng Đạc dừng lại và nói: “Thân phận của anh… không thích hợp.”
“Sao có thể chứ, anh là cháu của bà mà.”
“Anh không giống với Tưởng Hằng.” Tưởng Đạc dịu dàng nhìn cô bé bên cạnh, kiên nhẫn giải thích với cô bé: “Có một số thứ họ tự nguyện đưa cho anh, thì đó mới là của anh. Nếu họ không đưa nó cho anh thì anh không thể đòi hỏi từ họ.”
Dù sao cậu cũng chỉ là phận ăn nhờ ở đậu và nhà họ Tưởng cũng không phải là nhà của cậu.
Mặc dù bà Tưởng thật công bằng, nhưng cũng sẽ xem xét đến thể diện của con dâu, vì vậy có thể sẽ nhắm mắt làm ngơ cho qua.
Dù sao đi nữa, nếu có sai sót cũng là lỗi của con trai bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-196-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Chính vì vậy, Tưởng Đạc không thể cầu xin sự giúp đỡ từ bà.
Trong nhà họ Tưởng, cậu không có ai thân thích.
Lục U nhíu mày, có vẻ như cô bé không hiểu, nhưng không sao, cô không cần hiểu nhiều, chỉ cần biết rằng sau này sẽ học cùng trường tiểu học với Tưởng Đạc là đã rất vui rồi.
“Đúng rồi.”
Tưởng Đạc lấy từ phía sau một con búp bê làm bằng đất sét, trao cho Lục U.
“Lần trước anh đã làm gãy đầu búp bê Barbie của em. Không có tiền mua lại món mới nên anh đã nặn con này bằng đất sét đền cho em. Nó có thể không đẹp bằng nhưng chắc chắn hơn.”
Lục U nhận lấy con búp bê, dù làm thủ công từ đất sét nhưng đã được nung chín, rất cứng cáp; các chi tiết chạm khắc rõ nét.
“Tưởng Đạc, anh thật tài giỏi, biết gấp giấy, biết nặn đất sét nữa. Trên đời này còn việc gì anh không làm được?”
Tưởng Đạc cười nhẹ: “Có lẽ sau này sẽ có.”
Ngoài con búp bê công chúa nhỏ, cậu còn nặn một con khủng long lửa có cánh, cũng tặng cho cô: “Hiện tại chỉ có hai món này thôi, nếu em thích, anh có thể làm thành bộ đồ chơi nhập vai đầy đủ.”
Lục U nhìn cậu như rước được bảo vật: “Tưởng Đạc, em quyết định rồi.”
“Gì vậy?”
“Em muốn chơi với anh mãi mãi!”
Tưởng Đạc cười: “Làm gì có cái gì mãi mãi chứ.”
“Có chứ! Em nói có là có, miễn anh không thấy em phiền, em sẽ suốt đời làm bạn với anh!”
“Lục U, em có biết không?”
Tưởng Đạc đặt con búp bê công chúa lên lưng con khủng long lửa rồi bay vòng vòng trên không, ra dấu -
“Kết thúc của câu chuyện không phải là hiệp sĩ cứu công chúa rồi họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Mà là công chúa đã cứu được ác long, và nó... nguyện trung thành vĩnh viễn với cô ấy.”
Đầu tháng Chín, Tưởng Đạc và Lục U đã thuận lợi nhập học tại trường tiểu học tư thục Gia Vân.
Học phí cùng các khoản phí khác của trường rất đắt, hầu hết học sinh đều xuất thân từ gia đình có điều kiện... trừ vài em tuyển với chỉ số IQ cao.
Tưởng Đạc là một trong số đó, không chỉ được miễn học phí mà cả chi phí may đồng phục cũng được tài trợ.
Đồng phục của trường theo phong cách châu Âu: nam sinh mặc áo sơ mi trắng kèm áo khoác xanh; nữ sinh mặc áo sơ mi nhỏ cùng váy xếp ly xanh lam. Bộ đồng phục tươi tắn, dễ thương, khác hẳn kiểu rộng thùng thình của trường công.