Trong quá khứ, cậu chưa bao giờ nghĩ tương lai của mình sẽ trở thành gì, cho đến khi cậu gặp Lục U, cô bé đã cho cậu hy vọng về sự trưởng thành, về tương lai lần đầu tiên trong đời.
Cho đến tận hôm nay, cậu mới hiểu rằng hy vọng này… là một tòa lâu đài trên không trung.
Số phận của cậu đã bị giữ chặt bởi những kẻ căm ghét cậu, không thể tránh thoát được.
Lục U chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, lần đầu tiên trong đời cô bé cảm thấy làm trẻ con thật vô dụng.
Cô bé không biết làm thế nào để an ủi cậu, những giọt nước mắt của cô bé dường như cũng không giúp được cậu. Lục U ôm chặt lấy cánh tay của Tưởng Đạc, để cậu không tiếp tục đ.ấ.m vào cây nữa.
“Tưởng ca ca, tương lai còn rất dài, anh không được bỏ cuộc.”
Những giọt nước mắt ấm áp chảy trên bàn tay đang nắm chặt của cậu thiếu niên, thấm ướt mu bàn tay cậu.
Cuối cùng Tưởng Đạc cũng bình tĩnh lại.
Hồi lâu sau, cậu dùng giọng nói dịu dàng nói ở bên tai cô bé: “Không sao, em đừng sợ.”
Lục U nâng đôi mắt ướt nhẹp lên: “Không sợ mà.”
Cậu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô bé, an ủi: “Cho dù không được vào trường tốt nhất, anh cũng sẽ… trở thành Tưởng Đạc tốt nhất.”
...
Rõ ràng là Tưởng Đạc không thể tiến vào trường tiểu học yêu thích của mình, nhưng khoảng thời gian đó, số lần Tưởng Đạc an ủi Lục U còn nhiều hơn.
Chiều hôm đó, khi bố mẹ không có ở nhà, bảo mẫu đã đưa Lục U đến bể bơi trên tỉnh để tham gia lớp dạy bơi. Đến khi chuẩn bị về nhà, Lục U nói muốn đến một chỗ.
Bảo mẫu nghĩ sau khi bơi Lục U đói bụng nên muốn đi ăn gì đó, vì vậy sảng khoái đồng ý đưa cô bé đến đó.
Không ngờ, sau khi lên taxi, Lục U nói ra địa chỉ, nó không giống một trung tâm mua sắm hay một cửa hàng ăn uống, mà giống một tiểu khu.
Bảo mẫu bình tĩnh đi theo Lục U đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố Thanh Phù, trong phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ giúp Lục U liên lạc với chủ nhân của căn hợp viện số ba là Tưởng lão phu nhân.
Tưởng lão phu nhân là mẹ của Tưởng Dật Thành. Trước đây Lục U đã gặp bà trong bữa tiệc sinh nhật của Tưởng Tư Địch. Bà cụ rất hòa ái dễ gần, luôn mỉm cười như Bồ Tát, còn phát lì xì và kẹo cho những đứa trẻ khác.
Lục U thấy bà đối xử với Tưởng Đạc cũng không khác những đứa trẻ khác. Lục U còn từng mở lì xì của Tưởng Đạc ra, khoảng hơn ba nghìn tệ, đối với Lục U mà nói nó không nhiều lắm, nhưng đó là số tiền lớn nhất mà Tưởng Đạc từng thấy trong đời.
Bởi vậy nên Lục U chắc chắn Tưởng lão phu nhân nhất định không giống những người khác trong nhà họ Tưởng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-195-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lúc bảo mẫu nhìn thấy Tưởng lão phu nhân ở trong vườn hoa của tòa hợp viện, cô nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng một cô bé nhỏ như Lục U lại tìm được chỗ ở của bà cụ.
Cô đứng bên hàng rào mà không biết nên làm thế nào.
Tưởng lão phu nhân bảo bảo mẫu ra phòng khách đợi một lát, sau đó quay người, mỉm cười nhìn cô bé đang đứng bên cạnh hàng rào –
“Bà vẫn nhớ cháu, lần trước sinh nhật của Tư Địch cháu cũng đến ăn bánh.”
“Dạ! Cháu tên là Lục U.” Lục U chào hỏi rất lịch sự và ngọt ngào: “Chào Tưởng lão phu nhân ạ, cháu chúc Tưởng lão phu nhân sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”
“Nhìn cái miệng ngọt ngào của cháu kìa, đi một vòng lớn như vậy để gặp bà, nói xem nào, có chuyện gì thế?”
Lục U cũng không muốn làm trễ thời gian nghỉ ngơi của Tưởng lão phu nhân, nên cô bé đi thẳng vào vấn đề: “Dạ, cháu có chuyện quan trọng muốn gặp Tưởng lão phu nhân ạ.”
“Nó có liên quan gì đến Tưởng Đạc sao?”
“Ơ? Sao bà lại biết ạ?”
Tưởng lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế xích đu dưới giàn nho, nhấp một ngụm trà, nói: “Bà cũng đã từng gặp thằng bé vài lần, lần nào cháu ở cùng với nó, bà nghe nói quan hệ của hai đứa rất tốt, dính nhau như sam. Cháu đương nhiên sẽ không có việc gì để đi tìm bà, hơn phân nửa là liên quan đến Tưởng Đạc.”
“Bà nội lợi hại quá, ừm… quả thật có một việc muốn nhờ bà nội làm chủ ạ.”
Lục U sáp lại gần Tưởng lão phu nhân, nói nhỏ vào tai bà mấy câu.
...
Đêm hôm đó, Tưởng lão phu nhân đích thân đến cửa, Từ Tình và Tưởng Dật Thành không biết tại sao người mẹ luôn thích thanh tịnh đột nhiên đến thăm. Bọn họ đứng trước cửa để đón bà, không ngờ lão phu nhân vừa bước xuống xe đã trách mắng một trận.
“Tôi không biết hai người là người lớn mà lại đi làm khó dễ một đứa trẻ đấy. Có bản lĩnh quá nhỉ!”
“Mẹ ơi, cái này… con có biết gì đâu.”
“Hỏi người vợ giỏi giang của anh đi! Có trời mới biết nó ở nhà đã làm gì con trai anh!”
Bị lão phu nhân trách cứ, mặt mày Từ Tình lúc xanh lúc tím.
Mặc dù Tưởng lão phu nhân không thích đứa cháu trai ít nói và không có cảm giác tồn tại này cho lắm, nhưng bà rất coi trọng việc giáo dục con cháu trong gia đình.