Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 194: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:51:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiệu trưởng vừa nói xong, Từ Tình lập tức bùng nổ, cả người bà ta như bị ngọn lửa ghen ghét nuốt chửng.

Rõ ràng là… rõ ràng chỉ là thằng con hoang, nhưng bây giờ lại khiến con trai bà ta trở thành nền cho nó.

Trái tim Từ Tình như sắp vỡ tung.

Bà ta cúp mạnh điện thoại, đồng thời âm thầm thề nhất định phải cho Tưởng Hằng vào trường Gia Vân.

Khoảng thời gian đó, bà ta sử dụng tất cả các mối quan hệ có sẵn trong tay, đương nhiên đó là mạng lưới quan hệ của chồng bà ta. Ở thành phố Thanh Phù này, tập đoàn Tưởng thị có thể coi là số một, kể cả có xếp hạng trong nước thì cũng thuộc hàng các công ty nổi tiếng.

Vì vậy việc để cho con mình vào học tại các trường tư thục thực ra không quá khó.

Không lâu sau thông báo nhập học chính thức của trường Gia Vân được gửi đến, Tưởng Hằng cầm giấy báo nhập học, nhảy múa rất vui vẻ, còn cố ý xé phong bì trước mặt Tưởng Đạc, khoe cho cậu xem.

“Thằng con hoang, mày mà muốn vào Gia Vân sao, mơ đi!”

Tưởng Đạc siết chặt nắm đấm, mặt không đổi sắc chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Tưởng, chạy đến nhà Lục U, đập cửa nhà rầm rầm.

Lục U đang nghỉ hè ở nhà, bố mẹ cô bé đều không có ở nhà, trong nhà chỉ có bảo mẫu và em trai.

Cô bé vừa mở cửa đã nhìn thấy Tưởng Đạc mồ hôi nhễ nhại, vội vàng kéo cậu vào nhà, mừng rỡ nói: “Em đang định tìm anh đó, điểm của em đạt rồi, vừa nhận được giấy báo, dì chuyển phát nhanh còn nói ở chỗ vận chuyển vẫn còn một phong bì chứa giấy báo nhập học nữa, nhất định là của anh rồi! Anh đã đi lấy chưa?”

Tưởng Đạc lắc đầu nói: “Cho anh gọi một cuộc điện thoại.”

Thấy cậu gấp gáp như vậy, Lục U biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, cô bé nhanh chóng kéo Tưởng Đạc tới chỗ điện thoại bàn: “Anh định gọi cho ai thế?”

Tưởng Đạc trầm mặc một lúc, liền hỏi cô bé: “Em cho anh xem giấy báo nhập học được không?”

Lục U ngơ ngác chạy lên lầu, lấy giấy báo nhập học từ trong tủ ra, đưa cho Tưởng Đạc.

Tưởng Đạc tìm thấy số hotline của phòng tuyển sinh của trường Gia Vân ở phía trên và gọi vào số đó.

Mặc dù tim đập liên hồi, lòng nóng như lửa đốt, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, cậu nói: “Chào thầy, em muốn kiểm tra lại điểm số.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-194-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Các giáo viên trong văn phòng tuyển sinh không ngờ rằng sẽ có đứa trẻ gọi điện để kiểm tra điểm, thường bọn họ sẽ nhận được cuộc gọi từ phụ huynh, nhưng khi nghe đến hai chữ “Tưởng Đạc”, họ lập tức hiểu ngay.

Hai ngày nay, cho dù đang họp hay đang làm việc khác, hiệu trưởng luôn đặt cái tên “Tưởng Đạc” trên môi. Có thể nhận ra ông ấy rất tiếc nuối, thậm chí còn trực tiếp khẳng định chỉ số IQ của đứa trẻ này cao hơn rất nhiều những người cùng tuổi, là một thiếu niên thiên tài thực sự.

“Tưởng Đạc, điểm bài kiểm tra viết và điểm phỏng vấn của em đều đạt điểm tối đa, xếp hạng nhất.”

Trong lòng Tưởng Đạc cũng có tính toán, biết thành tích của mình sẽ không tệ, cậu hỏi: “Vậy… tại sao em không nhận được giấy báo nhập học ạ?”

“Cách đây không lâu, mẹ của em là bà Từ đã nói rằng em đã quyết định theo học ở trường Thanh Phù số 1 nên văn phòng tuyển sinh của chúng tôi đã không gửi thư nhập học cho em.”

Tưởng Đạc hiểu ra tất cả, người đàn bà đó… bà ta sẽ không để cho cậu sống tốt.

Điện thoại mở loa, Lục U cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô bé vội vàng tiến lại gần rồi hỏi: “Chào thầy, thầy có thể gửi cho Tưởng Đạc một lá thư trúng tuyển được không ạ? Anh ấy cũng muốn học ở trường tư thục Gia Vân ạ!”

“Trường chúng tôi cũng vô cùng hoan nghênh Tưởng Đạc, có thể giảm tất cả học phí và thậm chí cấp học bổng, nhưng… việc này nhất định phải được người giám hộ chấp thuận.”

Lục U mất mát cúp điện thoại, nhìn về phía Tưởng Đạc.

Cuối cùng, sắc mặt người thiếu niên không còn bình tĩnh như trước, sự tức giận và không cam lòng hiện lên rõ ràng trong đôi mắt kia, bởi vì kích động, thân thể gầy yếu không khỏi run lên.

Một vài giây sau, cậu xoay người chạy ra ngoài.

Lục U vội vàng chạy theo, nhưng cô bé không thể chạy nhanh bằng cậu, lo lắng hét lên: “Tưởng ca ca, anh đợi em một chút.”

Tưởng Đạc một hơi chạy đến bên bờ hồ, mặt hướng về hồ hét lên vài tiếng, như trút được cơn tức giận tích tụ trong lòng bấy lâu nay.

Nhưng sự tức giận giống như nước mắt, là thứ vô dụng nhất.

Cậu hét lên, đ.ấ.m đá vào những thân cây bên cạnh để trút cơn tức giận vì bất lực, mu bàn tay đều bị lớp vỏ thô ráp làm trầy xước.

Lục U chưa bao giờ thấy cậu hung bạo và suy sụp tinh thần như vậy, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bước tới nắm lấy cậu, rụt rè nói: “Tưởng ca ca… anh đừng như vậy…”

Tưởng Đạc ngồi xuống đất, ôm chặt lấy đầu gối, khàn giọng lẩm bẩm: “Lục U, em có lẽ anh không thể trở nên tốt hơn được rồi.”

Loading...