“Rồi , im lặng.”
Tần Mỹ Trân với Lục U: “Không U U, đừng chơi với những đứa trẻ khác như Kiều Mỹ Vân. Chờ đến khi học tiểu học, con sẽ thêm nhiều bạn nhỏ. Đến lúc đó, nhất định sẽ bạn nhỏ sẵn sàng tiếp nhận cả con và Tưởng Đạc.”
Lục U suy nghĩ một lúc, lập tức hiểu: “ , Kiều Mỹ Vân chơi với bọn con thì con sẽ quen những bạn mới. Đến lúc đó, con nhất định lựa chọn cẩn thận, bạn bè mới của con cũng nhất định chấp nhận Tưởng Đạc.”
Lục Vân Hải : “Với , vài năm nữa em trai của con cũng lớn , con sẽ bao giờ thiếu bạn bè.”
Lục U liếc Lục Ninh đang quấn tã, chán ghét : “Quên , thằng nhóc xa con còn lâu mới thích.”
Dường như thằng nhóc xa cảm nhận ánh mắt của Lục U, đưa tay , quơ lung tung trung, như Lục U ôm một cái.
Lục U để ý đến nó, thế là thằng nhóc kêu y y a a.
Lục Vân Hải tới bên cạnh nôi, thấy tiếng của đứa trẻ, đột nhiên : “Mẹ nó , em đây , là Tiểu Ninh Ninh chuyện .”
Tần Mỹ Trân đang khuấy đậu, bà : “Tiếng đầu tiên gọi nha.”
“Cũng chắc, chừng còn gọi bố đấy.” Lục Vân Hải đùa giỡn với Lục Ninh trong tã lót: “Gọi baba nào, gọi baba nào.”
“Gọi !”
Lục U bố bắt đầu như trẻ con “tranh sủng” mặt Lục Ninh, cô bé trợn mắt. Đang định về phòng bài tập thì ngay lúc , Lục Ninh đột nhiên hô lên: “Gia gia.”
“Ai dạy nó gọi ông nội đấy?” Lục Vân Hải : “Ông nội của con ở quê, ở đây. Mau gọi là bố , bố ở bên cạnh nè.”
“Gia gia gia gia…” Đứa nhỏ vẫn mơ hồ kêu lên hai chữ . Lúc Lục U bước đến cửa phòng, nó liền kêu lên rõ ràng: “Chị!” [1] [1] Những xưng hô đều tựa tựa , Gia gia = yeye, chị = jiejie.
Lục U đột nhiên dừng , chữ “chị” tựa như tia chớp đánh tim cô bé.
Cô bé bước đến gần chiếc nôi và Tiểu Lục Ninh đang quấn tã, quơ tay lung tung ở bên trong với một biểu cảm phức tạp.
“Ai dạy nó gọi chị thế ạ?”
Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân .
“Có ai dạy , với con bao giờ để ý đến nó .”
“Vậy thì … nó thể…”
Tần Mỹ Trân ôm Lục Ninh, đưa cho Lục U: “Có nghĩa là Tiểu Lục Ninh thích con đó.”
Lục Ninh đến gần Lục U rõ tươi, vươn cánh tay mũm mĩm chộp lấy mũi của cô bé: “Chị, chị…”
Một cảm giác từng phủ xuống trái tim Lục U, cô bé cảm thấy trái tim như tan chảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-188-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Chị… chị thích nhóc!” Cô bé một cách bướng bỉnh và tự nhiên: “Đừng tự đa tình nữa!”
“Chị, ôm ôm.”
Nhóc miệng còn hôi sữa vươn tay ôm Lục U.
Tần Mỹ Trân lập tức đặt đứa trẻ lên Lục U: “Ôm chặt , đừng rơi em trai của con.”
Lục U vốn dĩ từ chối, nhưng Lục Ninh vọt tới , cô bé chỉ thể ôm chặt lấy nhóc, sợ nhóc rơi xuống.
Mùi sữa thơm nồng xông mũi, Lục Ninh khúc khích bên tai cô, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tóc cô.
“Nặng… nặng quá !”
“Chị, chị…”
“Đừng kêu nữa.”
“Chị.”
Khuôn mặt căng thẳng của Lục U cuối cùng cũng dịu , đứa bé trắng nõn non nớt mặt, từng tiếng “chị”, lúc trong lòng cô bé chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ từng .
Ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã, Lục U cẩn thận đặt Lục Ninh nôi, đó im lặng trở về phòng bài tập.
Khoảng chín giờ, gọi Lục U điện thoại, tìm.
Lục U cảm thấy lạ. Từ khi cô bé nghỉ chơi với bạn bè thì ai gọi cho cô bé nữa. Ai sẽ tìm cô bé lúc đây?
Cô bé nện bước xuống lầu, tò mò nhấc điện thoại. Một giọng nữ khàn vang lên từ đầu dây bên : “Lục U, chị là Tưởng Tư Địch.”
“Ồ, chị Tưởng Tư Địch, chị tìm em gì ạ?”
Tưởng Tư Địch hỏi thẳng: “Tưởng Đạc bây giờ… ở cạnh em ?”
“Không ạ, em với chơi với mấy ngày .”
“Vậy … việc gì .”
Lục U thấy Tưởng Tư Địch gọi điện thoại đến nhà cô bé, hẳn là xảy chuyện, nên hỏi: “Tưởng Đạc ạ?”
Tưởng Tư Địch giải thích: “Hôm nay nhà chị ai ở nhà. Bố , chị và Tưởng Hằng đến khu nghỉ mát để nghỉ cuối tuần. Bảo mẫu ở nhà cũng đang nghỉ. Chị gọi điện về nhà thì ai trả lời. Chị chút lo lắng, bảo mẫu và những khác thể để cửa cho Tưởng Đạc. Chị tiện hỏi lắm nên…”
“Ơ, nhưng bên ngoài trời đang mưa to đấy!”
“Ừ, nên chị mới hỏi em ở bên cạnh nó .”