Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 187: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:51:18
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không phải vậy đâu!” Lục U giải thích: “Anh phải đóng vai hiệp sĩ, để anh ấy cứu công chúa, sau đó hiệp sĩ và công chúa sẽ sống hạnh phúc bên nhau.”

“Em đang bảo anh nhường em đấy à?”

“Không phải! Không phải nhường, mà em muốn đánh bại anh bằng lòng dũng cảm của hiệp sĩ cơ.”

“Điều đó là không thể. Em không thể đánh bại anh được, vì anh có phép thuật, còn em chỉ có lòng dũng cảm. Lòng dũng cảm không thể đánh bại phép thuật, trừ khi anh nhường.”

Lục U kiên quyết: “Lòng dũng cảm có thể đánh bại phép thuật!”

Tưởng Đạc đáp lại: “Không thể.”

Lục U nhấn mạnh: “Có thể, có thể mà!”

Tưởng Đạc khẳng định: “Tuyệt đối không thể.”

Lục U chán nản ném con búp bê xuống, nói: “Chán quá, không chơi nữa!”

Tưởng Đạc mãi mới nhận ra, nhưng cậu vẫn không hiểu suy nghĩ của cô bé.

Dù là nhảy dây hay đá cầu, cậu biết chỉ cần mình chơi nghiêm túc là Lục U sẽ rất vui.

Nhưng khi chơi trò sắm vai này, Tưởng Đạc càng nghiêm túc thì Lục U lại càng giận dỗi.

Nhìn cô bé nhỏ ôm đầu gối ngồi trên cỏ với vẻ mặt không vui, Tưởng Đạc chợt nhận ra cậu không thể thay thế tất cả những người bạn nhỏ trong cuộc đời cô bé, đặc biệt là bạn nữ.

Con gái chơi trò sắm vai với con gái mới thật thú vị.

Khoảng thời gian đó, Tưởng Đạc cố tình tránh mặt Lục U. Sau khi cô bé đi học về, cậu cố tình biến mất để cô bé không tìm thấy mình.

Thấy vậy, Kiều Mỹ Vân nghĩ rằng Lục U và Tưởng Đạc đã nghỉ chơi nên muốn giảng hòa.

Nhưng Lục U vẫn kiên định. Nếu Kiều Mỹ Vân không xin lỗi về việc hôm đó đã mắng mẹ Tưởng Đạc, cô bé sẽ không bao giờ làm hòa với Kiều Mỹ Vân.

Cuối cùng, Kiều Mỹ Vân chỉ có thể lẩm bẩm: “Ai thèm làm bạn với cậu chứ!”

Sau khi tan học, Lục U tìm thấy Tưởng Đạc ở cầu thang ven hồ. Tưởng Đạc nhìn thấy cô bé từ xa, khi cậu định đứng dậy rời đi thì Lục U đã đuổi kịp.

“Tưởng Đạc, sao anh lại lơ em?”

Tưởng Đạc bước nhanh hơn, không trả lời.

“Em xin lỗi.” Lục U vừa chạy chậm vừa đuổi theo cậu: “Hôm đó khi chơi trò sắm vai, em không nên nói chơi với anh rất nhàm chán. Nếu anh tức giận vì chuyện đó, em xin lỗi anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-187-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Cô bé xin lỗi rất chân thành, bởi vì so với việc mất đi người bạn Tưởng Đạc này, những thứ khác đều không quan trọng.

Nhìn Tưởng Đạc hờ hững, lạnh lùng không để ý đến mình, Lục U có chút đau lòng: “Không phải đã nói làm bạn tốt sao? Bạn bè không thể tha thứ cho nhau sao?”

Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô bé, cắn răng nói: “Không liên quan gì đến chuyện hôm đó. Chẳng qua anh thấy hơi chán khi chỉ chơi với một mình em thôi.”

Lục U cảm thấy như bị phản bội, mắt cô bé chợt đỏ hoe: “Anh… anh không đáng tin chút nào, nói không giữ lời!”

Trái tim Tưởng Đạc cũng thắt lại, rất khó chịu, rất đau lòng, khàn giọng nói: “Lục U, chúng ta không thể chỉ có mỗi nhau.”

“Nhưng anh nhìn xung quanh đi, còn ai quan tâm đến anh ngoại trừ em đâu chứ!”

“Đúng, anh chỉ có em, nhưng… em không nên chỉ có anh. Em rất tốt, em xứng đáng có thêm thật nhiều người bạn khác.”

Nói xong, cậu bỏ chạy, không quay đầu nhìn lại.

Lục U sững sờ.

Buổi tối, Tần Mỹ Trân đang làm đồ ăn vặt từ đậu nành cho Tiểu Lục Ninh. Lục U đi tới chỗ bà, kể lại chuyện này một cách kỳ quái.

Tần Mỹ Trân khuấy tan bột đậu, kinh ngạc nói: “Không ngờ đứa nhỏ Tưởng Đạc này tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã nhạy cảm như vậy.”

Lục U thở dài như thật, bất lực hỏi: “Mẹ, con phải làm gì đây?”

“Con cảm thấy thế nào, con muốn chơi với Kiều Mỹ Vân và những người khác, hay chỉ muốn chơi với Tưởng Đạc?” Tần Mỹ Trân nhẹ nhàng nói: “Những chuyện như thế này nên nghe theo trái tim mình, không cần miễn cưỡng.”

Lục U cúi đầu suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Chơi với Kiều Mỹ Vân và những người khác đương nhiên cũng vui, nhưng nếu con phải mãi mãi không để ý đến Tưởng Đạc, con cũng không làm được.”

“Mẹ hỏi lại con nhé, con chơi với Tưởng Đạc vì con thương hại thằng bé, hay vì con chơi với thằng bé rất vui vẻ?”

“Cả hai ạ.” Lục U trả lời thành thật: “Anh ấy rất tốt với con, cái gì cũng nghe theo con. Hơn nữa, mặc dù anh ấy có vẻ bất cần, lạnh lùng, nhưng thực ra anh ấy nói chuyện rất thú vị, anh ấy luôn có thể làm cho con cười.”

“Nói vậy thì thực ra trái tim con đã có sự lựa chọn rồi đấy.”

“Nhưng trên đời này con người không thể chỉ có một người bạn!” Lục U bối rối nói: “Con không thể chỉ mãi chơi với anh ấy mà không chơi với người khác được.”

Đúng lúc này, Lục Vân Hải đang nhìn bản vẽ thiết kế trên ghế sô pha, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Sao lại không được. Con nhìn bố bây giờ không phải chỉ chơi với mẹ con hay sao.”

“Hả?”

Lục U còn chưa kịp phản ứng, Tần Mỹ Trân đã quay người trừng mắt nhìn Lục Vân Hải: “Anh đang nói bậy bạ gì với trẻ con!”

Loading...