Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 185: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:41:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Mỹ Vân được một vài người bạn đỡ dậy, rùng mình sợ hãi, không bao giờ dám lại gần Tưởng Đạc nữa.

“Lục, Lục U, cậu nhìn thấy chưa.” Kiều Mỹ Vân rưng rưng, ​​vừa khóc vừa lên án: “Nó là kẻ xấu xa! Cậu còn muốn chơi với nó sao?”

“Tôi. . .”

Lục U thực sự bị biểu hiện vừa rồi của Tưởng Đạc dọa sợ, do dự không biết nên làm thế nào.

Vào lúc này, Vương Tùng Đào, người giỏi nhất và nổi tiếng nhất trong số mấy đứa trẻ bước ra, nắm lấy tay Lục U và kéo cô bé vào phe của bọn nó.

“Đừng chơi với nó nữa, chúng ta mau đi thôi.”

“Đúng thế, Lục U, đừng chơi với nó nữa, chúng ta vẫn chơi như nhau như trước vậy.”

Kiều Mỹ Vân cũng nắm lấy tay còn lại của Lục U, nửa lôi nửa kéo, dẫn cô bé ra khỏi rừng cây nhỏ.

Lục U bất đắc dĩ quay lại nhìn Tưởng Đạc.

Cậu đứng đối diện với hoàng hôn, nắm chặt tay, làn da của cậu đã tái nhợt.

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa xăm của Lục U, tia sáng cuối cùng của nắng chiếu vào đôi mắt đen nhánh của cậu, rồi dần dần biến mất.

...

Lục U bị một vài người bạn đưa đi khỏi rừng cây, đầu óc rối bời, nghĩ đến vừa rồi Tưởng Đạc bắt nạt Kiều Mỹ Vân, cô bé vừa sốc vừa sợ hãi.

Nhưng nghĩ lại khi hai người ở bên nhau, nghĩ đến cách nói chuyện ôn nhu hòa nhã của Tưởng Đạc, cậu còn bắt chước một con cún con, không thể là một kẻ xấu xa được.

Vừa rồi chắc chắn cậu ấy rất tức giận.

Lục U nghiêm túc hỏi Kiều Mỹ Vân bên cạnh: “Kiều Mỹ Vân, tiểu thư ở hộp đêm là gì vậy?”

“Đó là. . .”

Kiều Mỹ Vân không biết phải trả lời như thế nào, thật ra cô bé cũng không hiểu lắm, tình cờ nghe thấy khi bảo mẫu trò chuyện với mọi người, nhưng từ biểu hiện của họ, Kiều Mỹ Vân biết rằng đó hẳn là một người rất xấu.

Lúc này, một cậu bé đã học tiểu học nói: “Là làm gái đó.”

Mặc dù Lục U không biết “tiểu thư “ là gì, nhưng cô bé hiểu từ “làm gái “, biết đây là một xưng hô rất xấu xa và ác độc.

Nụ cười của những người bạn xung quanh cũng khiến da đầu cô bé tê dại.

Rốt cuộc, cô bé hất tay Kiều Mỹ Vân ra và nói: “Kiều Mỹ Vân, sau này chúng ta sẽ không còn là bạn tốt nữa.”

Kiều Mỹ Vân nhìn cô bé với vẻ khó tin: “Cậu nói gì vậy?”

“Chúng ta không còn là bạn tốt nữa.” Lục U nghiêm túc lặp lại câu này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-185-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Cậu muốn nghỉ chơi với tôi sao?” Kiều Mỹ Vân khiếp sợ nói: “Chỉ vì đứa con hoang kia?”

“Ngay cả con hoang có nghĩa là gì cậu còn không biết, đứng đây gọi vớ vẩn gì đấy!” Lục U tức giận: “Tôi không muốn làm bạn với người như cậu!”

Kiều Mỹ Vân đe dọa: “Lục U, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu nghỉ chơi với tôi, bất kể là ở mẫu giáo hay trong tiểu khu của chúng ta, cậu sẽ không có bạn đâu!”

Lục U biết “bản lĩnh “ của Kiều Mỹ Vân, cô bé là đứa trẻ có tiếng nói nhất trong trường mẫu giáo, bởi vì cô bé là người nhảy dây giỏi nhất, biết chơi trò sắm vai, còn biết tết b.í.m tóc. Vì vậy trong số mấy đứa bé gái, cô bé là “chị lớn”, và tất cả các cô bé phải nghe lời.

Về phần bọn con trai, mấy cô cũng không chơi với con trai nhiều.

Vì vậy nếu đắc tội với Kiều Mỹ Vân, Lục U gần như không có bạn bè nữa.

“Lục U, hãy suy nghĩ cẩn thận.”

“Không cần suy nghĩ.” Lục U kiên quyết nói: “Ít nhất tôi còn có một người bạn.”

...

Khi cô bé quay lại khu rừng nhỏ đã không thấy bóng dáng Tưởng Đạc đâu nữa.

Lục U đặt tay lên miệng tạo thành cái loa, gọi tên cậu, nhưng không ai trả lời.

Cô bé lo lắng tìm kiếm trong tiểu khu nhưng cũng không thấy bóng người.

Khi Lục U không biết phải làm gì thì vừa hay gặp Tưởng Tư Địch tan học về nhà.

Lục U tiến lên ngăn cản cô nói: “Chị Tưởng Tư Địch, Tưởng Đạc không thấy đâu nữa, chị có thể đi tìm anh ấy với em không! Em... Em sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện!”

“Tại sao chị phải đi tìm nó.” Tưởng Tư Địch lạnh lùng nói: “Chị với nó không thân, chị còn phải làm bài tập nữa.”

“Nhưng... nhưng chị là chị gái của cậu ấy mà.”

“Chị không phải chị gái của nó, nó không có người thân trên thế giới này.”

Tưởng Tư Địch mặt không đổi sắc, nói xong là đi.

Lục U nhìn Tưởng Tư Địch bóng lưng, suy nghĩ lời nói vừa rồi. Không biết tại sao nỗi buồn từ đó mà ra.

Cậu ấy còn quá trẻ, không có người thân, không có bạn bè, cô đơn biết bao.

Cô bé tìm Tưởng Đạc khắp nơi, cho đến khi trời nhá nhem tối, cũng không thấy bóng dáng cậu đâu cả.

Ngay lúc này, Lục U nhìn thấy cách đó không xa có một đống ống bê tông, lần trước Tưởng Đạc cũng trốn trong ống bê tông, dường như đó là căn cứ bí mật của cậu.

Lục U điên cuồng chạy đến, đúng như dự đoán, cô bé tìm thấy cậu ở một trong những cái ống bê tông đó.

Cậu trốn vào trong, cuộn tròn lại, hai tay ôm miệng, răng cắn vào mu bàn tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như hạt đậu.

Loading...