“Ừm. . .”
Không đứa trẻ nào thích ăn vặt, nhưng so với ăn vặt, Lục U càng thích để Tưởng Đạc ăn hơn, thấy bộ dáng no nê thỏa mãn của , trong lòng cô bé cũng cảm giác thành tựu.
Vì , Lục U với Tưởng Đạc những gì cô bé nghĩ trong lòng: “Anh cứ ăn , em thích ăn.”
“Tại ?”
“Em với thì thể tức giận .”
Tưởng Đạc gật đầu.
Vì , Lục U ghé sát tai nhỏ: “Em luôn nuôi một con chó, chăm sóc cho nó, cho nó ăn những món ăn ngon, nhưng em cho nuôi.”
Nói xong, cô bé lo lắng Tưởng Đạc, sợ bạn mới quen sẽ trở mặt.
Không ngờ, khi Tưởng Đạc xong, nét mặt vốn dĩ lạnh lùng của lộ vẻ dịu dàng, hỏi cô bé: “Em coi như một con ch.ó ?”
Lục U vội hỏi: “Vậy tức giận ?”
“Tại em cảm thấy sẽ tức giận.” Cậu hỏi ngược .
“Bởi vì... đây là câu để mắng , thể sẽ xúc phạm .”
“Anh cảm thấy xúc phạm, chó là loài động vật trung thành nhất thế giới.”
“ thế, chó dễ thương như cơ mà!” Lục U đồng ý thở dài: “Em nuôi một con chó, nhưng em cho rằng chó thể cắn , nguy hiểm nên phép nuôi...”
“Anh cắn .”
“Hở?”
Lục U khó hiểu Tưởng Đạc. Tưởng Đạc cúi đầu suy nghĩ, sửa lời : “Ít nhất, sẽ cắn em.”
Cô bé và đưa chiếc kẹo nougat tay miệng : “Vậy thì ăn !”
Tưởng Đạc vui vẻ nhận lấy viên kẹo, vị ngọt tràn ngập nơi đầu lưỡi, thấm trong lòng.
Lục U vươn tay sờ sờ đầu của , đùa: “Tưởng cún con.”
Quả nhiên Tưởng Đạc chồm hổm mặt đất như một con cún con, đó kêu lên hai tiếng, chọc cho Lục U ngừng, ngừng đưa tay sờ sờ mái tóc như con nhím của như đang sờ chú chó nhỏ: “Tưởng cún con! Tưởng cún con! “
Tưởng Đạc cũng , nụ xuất phát từ tận đáy lòng, cực kỳ vui vẻ.
Ngay khi cả hai đang chơi vui vẻ thì Kiều Mỹ Vân và mấy đứa trẻ trong tiểu khu tạo thành một nhóm qua rừng cây nhỏ, mặt bọn nhóc.
Khi Lục U thấy Kiều Mỹ Vân, cô bé nhanh chóng dậy chào: “Hi! Mỹ Vân.”
Kiều Mỹ Vân cả hai chơi với thì bất mãn : “Lục U, gần đây chuyện với chúng .”
“Lúc chúng ở trong trường mẫu giáo, chúng luôn chơi với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-184-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Trước đây giờ học chúng đều chờ để cùng về tiểu khu, khi trở về thì chúng thường chơi cùng . dạo biến mất giờ học thôi.”
Lục U kéo Tưởng Đạc đến bên cạnh và : “Kiều Mỹ Vân, chúng vẫn chơi với mà, nhưng thể dẫn cùng ? Anh là bạn mới của , tên là Tưởng Đạc.”
“ nó là ai.” Kiều Mỹ Vân liếc Tưởng Đạc một cách khinh thường, : “Chúng sẽ chơi với nó.”
Một vài bạn xung quanh cô bé cũng phụ họa: “, chúng sẽ chơi với nó.”
“Tại chứ?”
Một bé hét lên: “Mẹ , nó là đứa là con ngoài giá thú!”
“Con ngoài giá thú thì chứ?”
“Đứa con ngoài giá thú là đứa con hoang, là .”
“Vớ vẩn.” Lục U vặn : “Anh là kẻ .”
Kiều Mỹ Vân Lục U như thể một cô công chúa nhỏ đơn thuần lừa, : “Lục U, đây nó là ai .”
“Là ai chứ?”
Nếu hôm nay Kiều Mỹ Vân phát động “cuộc chiến” , đương nhiên chuẩn kỹ lưỡng.
Cô bé : “Trước đây nó hư hỏng, còn giả ăn mày ngoài đường để xin tiền, chuyên môn lừa gạt những ngây thơ. Lẽ nào sẽ bạn với ăn xin đường ?” “
Lục U che miệng: “Lừa !”
“ dối, chuyện là do bảo mẫu của nhà họ Tưởng đó.” Kiều Mỹ Vân tiếp: “Hơn nữa, nó còn là tiểu thư ở hộp đêm đấy.”
[1] Ở Trung Quốc bây giờ thường gọi gái ngành là tiểu thư.
“Tiểu thư ở hộp đêm là gì?”
“Đó là. . .”
Trước khi Kiều Mỹ Vân kịp lên tiếng, Tưởng Đạc đột nhiên gầm lên như một con dã thú, lao về phía cô bé, đẩy Kiều Mỹ Vân ngã xuống đất dập cả mông.
“A! A! Cứu với!” Kiều Mỹ Vân còn sức để chống trả, hét lên: “Giúp với!”
Mấy đứa bé ngây tình cảnh mắt.
Lục U phản ứng nhanh nhất, vội vàng chạy về phía kéo Tưởng Đạc : “Anh bắt nạt Kiều Mỹ Vân!”
Tưởng Đạc tựa như dã thú mất hết thần tính, thở hổn hển, tức giận chằm chằm Kiều Mỹ Vân.
Mặc dù Lục U hiểu những lời của Kiều Mỹ Vân, nhưng từ vẻ mặt của Tưởng Đạc, cô bé thấy sự sỉ nhục và tức giận.
Đó hẳn là những lời tệ.