Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 180: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:41:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làn da của cô bé rất trắng, đôi mắt hạnh to và sáng, lông mi dài và mỏng, gương mặt bụ bẫm dễ thương.

Cô bé vẫn đang thôi cho “phù phù” cho cậu, gió thổi ra cũng nhẹ nhàng thơm tho.

“Tên anh là Tưởng Đạc, Đạc trong vương triều Đô Đạc, tên do mẹ anh đặt.”

Lục U ngạc nhiên nói: “Em còn tưởng anh bị câm chứ.”

Cậu lại im lặng.

Để tránh cho cậu trở lại thành đứa bé câm, Lục U nhanh chóng hỏi: “Vậy rốt cuộc là Đạc nào thế?”

Cô bé không hiểu vương triều Đô Đạc là gì cả.

Vì vậy, Tưởng Đạc đã viết tên mình lên tay cô bé.

“Ồ, em hiểu rồi, em đã được dạy từ này ở lớp mẫu giáo nhỡ, năm nay em học lớp lớn rồi, nên em biết viết tên của anh.”

“Ừ.”

“Tôi em là Lục U.”

“Anh biết, Lục của U u lộc minh.”

Lục U nhìn cậu cười ngọt ngào: “Thực ra, đó là U của U u lộc minh, U U là tiếng kêu của hươu.”

“U u lộc minh, thực dã chi bình.”

“Anh biết nhiều thật đấy, biết vương triều Đô Đạc, còn biết u u lộc minh, thực dã chi bình.”

Nhìn thấy mắt cô bé hiện lên vài phần ngưỡng mộ, cảm giác tự ti trước mặt người khác của Tưởng Đạc đột nhiên giảm xuống, nói: “Em đi học mẫu giáo rồi?”

“Em đang học trường Mầm non Quốc tế Laise, còn anh thì sao?”

“Anh không học mẫu giáo.”

“Ồ, tại sao anh không đi học mẫu giáo.”

“Không có lý do.”

“Ồ...”

Lục U ngoan ngoãn không hỏi nhiều.

Tưởng Đạc hỏi lại: “Vậy trường mẫu giáo quốc tế của em có dạy tiếng Anh không?”

“Dạy chứ.”

“Anh cũng muốn học tiếng Anh.”

“Cái này dễ nè!” Lục U vỗ vỗ vai cậu: “Em dạy anh, điểm của em cao lắm, học kỳ nào cũng nhận được bông hoa đỏ đó.”

“Được.”

Tưởng Đạc cười nhẹ, khóe mắt cong lên, nốt ruồi son đỏ tươi hơi sáng lên, giống như nắng ấm trên núi xuân.

Lục U ngẩn ra, cả nửa ngày vẫn không phục hồi tinh thần.

Tưởng Đạc thật sự rất ngoan ngoãn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-180-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Cô bé dùng một cành cây nhỏ và viết một từ tiếng Anh xuống đất -

Handsome.

Tưởng Đạc tò mò hỏi: “Đây có nghĩa là gì?”

Lục U lấy trong cặp ra một cuốn từ điển điện tử, đưa cho Tưởng Đạc: “Tự mình tra đi, kiến ​​thức mình chủ động thu nhận thì sẽ có ấn tượng hơn so với việc em trực tiếp nói cho anh nghe.”

Cô bé rất ra dáng một cô giáo nhỏ.

Tưởng Đạc nhìn từ điển điện tử nhưng không dám cầm lấy, trước đây cậu chưa từng chạm vào những sản phẩm điện tử này vì sợ làm hỏng.

Lục U không để ý, cô bé nhét cuốn từ điển điện tử vào tay cậu, nắm lấy tay cậu, dạy cậu gõ từng phím từng phím: “Ừm, thế này... hiểu chưa?”

“Ừm.”

Tưởng Đạc gật đầu, gõ từ handsome vào, ngay sau đó, giải thích tương ứng xuất hiện trong từ điển –

Handsome: đẹp rai, hấp dẫn...

Tưởng Đạc nhìn b.í.m tóc tinh xảo, khuôn mặt lanh lợi và chiếc váy nhỏ xinh xắn của cô bé, rồi nhìn xuống cái áo phông đen đã bị cậu giặt bạc phếch đi, và đôi giày thể thao rách nát trên chân.

Handsome: đẹp trai, hấp dẫn...

Cái từ này, dường như là một sự châm chọc đối với cậu.

Trước đây, cho dù Tưởng Hằng có ức h.i.ế.p và xúc phạm cậu như thế nào, cậu cũng không quan tâm. Thậm chí cậu còn thích bộ dạng nổi giận, thích bộ dạng ngang ngược tàn ác của bọn nó.

Nhưng vào lúc này, đối mặt với cô bé trước mặt, Tưởng Đạc lại muốn trốn tránh.

Cậu vứt cành cây xuống, quay lưng bỏ chạy.

Lục U không hiểu nhìn theo bóng lưng của cậu: “Tưởng Đạc!”

Tưởng Đạc nắm chặt hai tay, không thèm quay đầu lại.

Buổi tối, Tần Mỹ Trân dỗ Lục Ninh ngủ, sau đó ra ngoài làm bài tập thủ công của mẫu giáo cùng Lục U. Lục Vân Hải về tới nhà, thay quần áo rồi cùng tham gia cùng hai mẹ con.

Lục U nói với bố mẹ về việc gặp Tưởng Đạc vào buổi chiều.

Cô bé biết rằng cậu là con cái nhà họ Tưởng, nhưng cậu có vẻ không giống với mấy đứa Tưởng Hằng, trên người cậu không có sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của Tưởng Hằng.

“Anh ấy luôn bị Tưởng Hằng và những người khác bắt nạt, rất không hòa đồng.”

Lục Vân Hải gấp một con chim gõ kiến ​​nhỏ, treo nó trên một cây giấy do Lục U cắt ra, nói: “Không liên quan đến việc hòa đồng hay không, đứa trẻ đó là con ngoài giá thú, không được hoan nghênh là bình thường.”

Lục U tò mò nhìn Lục Vân Hải: “Con ngoài giá thú là gì ạ?”

Lục Vân Hải mỉm cười: “Con ngoài giá thú chính là...”

Tần Mỹ Trân lập tức dùng cùi chỏ huých vào Lục Vân Hải, trách móc nói: “Chuyện này anh nói với trẻ con làm gì?”

“Bây giờ là trẻ con tinh ranh lắm, em không nói thì nó cũng có thể tự tìm hiểu ở những nơi khác.”

Tần Mỹ Trân dùng ánh mắt ngăn Lục Vân Hải lại, rồi nói với Lục U: “U U, con cứ xem Tưởng Đạc như một người bạn bình thường là được. Nếu thằng bé tốt với con, con có thể chơi với nó. Nếu thằng bé không tốt với con, hoặc là chửi thề, hoặc làm những điều xấu, thì con không chơi với nó là được. “

Lục U luôn miệng nói: “Anh ấy không nói tục chửi thề, còn rất thích học, anh ấy cũng rất thông minh, nhưng anh ấy chưa từng được học mẫu giáo, con đã dạy anh ấy tiếng Anh, anh ấy vừa học đã hiểu rồi. Sách tiếng Anh của con anh ấy chỉ nhìn qua một lần đã biết viết rồi. “

Loading...