Cậu bé vẫn không nói.
“Cậu nói với cậu ta làm gì, cậu ta chỉ là một đứa câm thôi.” Kiều Mỹ Vân đi nhanh tới bên này, kéo Lục U rời đi: “Chúng ta đừng để ý đến cậu ta nữa.”
Từ xa, Lục U quay đầu lại nhìn cậu, cậu đưa lưng về phía mặt trời lặn, khuôn mặt khuất trong bóng tối, nhưng cô bé vẫn cảm thấy cậu đang nhìn mình.
...
Lục U vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định mẹ đang ở trong phòng trẻ con với thằng quỷ nhỏ kia.
Lục U rầu rĩ lấy tác phẩm trong giờ vẽ hôm nay ra khỏi cặp sách và đi vào phòng trẻ con.
Phòng trẻ con được dán giấy dán tường màu xanh nhạt, sàn trải thảm êm ái, trong góc còn có bộ xếp hình Lego, còn cả một đống đồ chơi nữa.
Lục Ninh mập mạp, tròn trịa ngồi trong đống đồ chơi, một tay cầm máy bay, tay kia cầm Transformer lắc mạnh, đồng thời dùng âm lượng có decibel cao ngất ngưởng gào lên.
“Oe oe oe!”
Mẹ cô bé - Tần Mỹ Trân, bất lực dỗ dành nhóc: “Ninh Ninh ngoan, không khóc nữa, chúng ta chơi với những món đồ chơi khác, được không?”
Tiểu quỷ Lục Ninh mắt điếc tai ngơ, vừa đập đồ chơi vừa khóc.
Lục U bước đến chỗ Tần Mỹ Trân, đưa bài tập vẽ cho bà: “Mẹ ơi, con vẽ cái này trong lớp mỹ thuật, được cô giáo khen đấy.”
Tần Mỹ Trân kiệt sức vì tiếng khóc của Lục Ninh, nhìn lại bức tranh nguệch ngoạc của Lục U rồi nói: “U U giỏi quá.”
Lục U cảm thấy bà chỉ khen có lệ, cảm thấy vô cùng nhàm chán, cong môi chuẩn bị rời đi.
Lục Ninh nắm lấy bức tranh của Lục U.
“Trả lại cho chị, thằng nhóc xấu xa này!”
Lục Ninh ngừng khóc, chỉ vào bức tranh, kêu y y a a.
Bức tranh của Lục U vẽ một cô gái mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, đây là chiếc váy đẹp nhất mà cô bé có thể tưởng tượng ra, chỉ có công chúa mới có thể mặc nó.
Lục Ninh có vẻ thích công chúa có mái tóc xoăn vàng trên bức tranh, y y a a muốn nói chuyện.
“Trả lại cho chị!”
Lục U giận dữ nắm lấy bức tranh, không ngờ, Lục Ninh giữ rất chặt, bức tranh mỏng manh bị xé làm đôi.
Lục Ninh lại bật khóc.
Lục U tức giận giậm chân, nhặt nửa bức tranh trên mặt đất lên, tức giận mắng Lục Ninh: “Chị ghét em c.h.ế.t đi được!”
Tần Mỹ Trân vội vàng nói: “Em trai còn nhỏ, con mắng nó làm gì, trông không giống chị gái chút nào cả.”
“Con còn lâu mới muốn trở thành chị gái của nó!”
Lục U cầm bức tranh rách nát, tức giận rời khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-179-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cô bé cảm thấy hụt hẫng không thở nổi.
Cô nhớ đến lời của dì Vương ở bên cạnh: “Người lớn thích con trai, bố mẹ cháu có em trai rồi nên sẽ không thích cháu nữa.”
Lục U tủi thân lau nước mắt, đi về phía hồ.
Cầu thang ven hồ thưa người là căn cứ bí mật của cô bé, bất cứ khi nào không vui cô bé đều đến đó.
Nhưng hôm nay, hình như nó đã bị người khác “chiếm” rồi.
Lục U tiến lại gần, mới phát hiện người đang ngồi trên cầu thang là cậu bé câm mặc áo phông đen hôm nay bị bắt nạt.
“Đây là chỗ của em.”
Tay cậu bé cầm một cái bình xịt, đang xịt vào vết thương trên đầu, nghe vậy thì quay lại nhìn Lục U.
Lục U nhìn thấy đầu cậu bị rách da, vết m.á.u đã đông lại, cô bé không đành lòng, cúi người nhìn vết thương của cậu, sau đó nhìn bình xịt trên tay cậu, kêu lên: “Anh dùng cồn xịt thẳng lên vết thương sao, rất đau đó!”
Tưởng Đạc không nói gì, trán ướt đẫm mồ hôi, gân xanh nổi lên thái dương.
Xem ra thực sự là đau không chịu được.
Cậu mặc kệ Lục U, giơ tay xoa vết thương trên đầu, tiếp tục dùng bình xịt cồn để sát trùng.
Lục U nhanh chóng ngồi xuống, cầm bình xịt trong tay cậu: “Để em giúp anh, cái này không thể xịt trực tiếp vào vết thương được. Em đã học lớp vệ sinh ở mẫu giáo rồi, cô giáo nói cồn nên xịt xung quanh vết thương.”
Tưởng Đạc cầm chặt bình xịt cồn không đưa cho cô.
Hai đứa trẻ đứng giằng co một lúc, cậu mới thận trọng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô bé.
Đôi mắt ngây thơ trong sáng như một con nai hoang, có một sức mạnh đánh tan mọi gian khổ.
Rốt cuộc, bàn tay của Tưởng Đạc vẫn mềm ra.
Lục U cầm bình xịt, ngồi thẳng dậy, cẩn thận tìm kiếm vết rách trên đầu: “Anh... anh cúi xuống đi.”
Tưởng Đạc sững sờ một chút, sau đó cúi đầu xuống.
Thế là cô bé có thể chạm vào tóc của cậu và tìm thấy vết thương trên trán.
Rất may vết thương không sâu, chỉ bị rách da, m.á.u cũng khô lại rồi.
Cô bé cẩn thận xịt cồn xung quanh vết thương.
Cảm thấy cơ thể cậu đang co rút lại, Lục U vội vàng thổi vào vết thương, giống như mẹ cô bé đã làm trước đây –
“Phù phù, không đau không đau.”
Tưởng Đạc chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như vậy.
Những người mà cậu gặp trước đây đều đ.ấ.m hoặc đá cậu, hoặc đối xử với cậu một cách lạnh lùng.
Trái tim cậu bỗng trở nên mềm mại, cậu lại ngước mắt lên nhìn Lục U.