Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 175: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:40:49
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả khổ cực và bi thương đều không đáng nhắc tới, hạnh phúc ngập tràn rót đầy lồng n.g.ự.c của anh.

--

Ngày hôm sau, Lục U và Tưởng Đạc tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn.

Mặt trời trên cao cúng sáng lạn như lần đầu tiên hai người bước ra khỏi Cục Dân chính.

Tưởng Đạc còn nhớ rõ nỗi lo được lo mất của mình khi đó.

Lần này, Lục U không do dự nữa, Tưởng Đạc cũng sẽ không thấp thỏm.

Hai người cẩn thận đặt hai cuốn sổ nhỏ chung với nhau rồi đặt vào trong túi, sau đó nắm tay nhau đi tới một tiệm ở ven đường ăn sáng.

Ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày trong quá khứ và tương lai, bình thường nhưng rất quan trọng...

Lục U goi một lồng tiểu long bao, Tưởng Đạc thì gọi sữa đậu nành.

Mặt trời chiếu xuyên qua tán lá rậm rạp của những cây ngô đồng bên đường, rọi xuống mặt đất những chấm sáng lốm đốm.

Dì của tiệm ăn sáng bưng một lồng bánh bao nóng hổi đặt lên bàn, Tưởng Đạc xuyên làn khói bốc lên, giơ tay véo mặt cô: "Mau ăn đi rồi còn đi làm."

“Lúc em ăn, xin đừng nhắc đến hai chữ đi làm! “

“Đúng rồi, hôm nay thứ hai.”

“Xin đừng nhắc với em hôm nay là thứ hai! “

Lục U đánh vào tay anh một cái, anh rất hạnh phúc đưa luôn tay kia cho cô đánh.

Thấy anh hèn như vậy, Lục U gắp một cái bánh bao rồi bỏ vào bát sữa đậu nành của anh.

Rất nhanh, bánh bao đã hoàn toàn ngâm trong sữa đậu nành.

“...”

“Ăn đi chứ.”

Tưởng Đạc lấy chiếc bánh bao từ trong bát sữa đậu nành ra: “Lục U, em mà tiếp tục làm chuyện này thì anh sẽ tức giận đó.”

Lục U luôn làm điều này khi còn nhỏ.

Cô thích ngâm quẩy và bánh bao trong sữa đậu nành trước khi ăn. Còn Tưởng Đạc chỉ thích một ngụm sữa đậu nành nguyên chất và một miếng bánh, tuyệt đối không thể trộn chung với nhau.

Đây là mâu thuẫn lớn nhất trên phương diện cuộc sống của hai người.

Lục U thấy vẻ mặt Tưởng Đạc ủ rũ ăn cái bánh bao ngâm sữa với sữa đậu nành kia, cô vỗ vỗ tay anh: “Lần sau không như vậy nữa!”

“Mấy lời này của em đã nói rất nhiều năm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-175-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Nhưng lần nào cô lặp lại.

Sau khi ăn xong, Tưởng Đạc nắm tay Lục U chậm rãi bước trên con đường bên dưới tán cây ngô đồng.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mặt trời dịu dàng, bỗng nhiên cong cong khóe mắt, nở nụ cười.

“Anh cười gì thế?”

“Muốn cười thôi.”

Bắt đầu từ hôm nay, thế giới của anh chỉ có mặt trời, bởi vì ánh trăng đã được anh nắm trong tay rồi.

Sau khi kết hôn được mấy năm, cuộc sống của Lục U cực kỳ hạnh phúc.

Bất kể là làm bạn trai hay là làm chồng, Tưởng Đạc đều là sự hoàn mỹ không thể kén chọn.

Nhưng điều duy nhất khiến Lục U lo lắng chính là những trải nghiệm hồi bé của Tưởng Đạc dường như đã ảnh hưởng đến tính cách của anh.

Nhất là khi hai người và đôi vợ chồng son không tim không phổi Hạ Minh Phi cùng nhau tụ tập, đối lập cực kỳ rõ ràng. Mặc dù Tưởng Đạc cũng sẽ đùa giỡn cùng bọn họ, nhưng sự lo lắng dưới đáy mắt anh cho tới bây giờ chưa từng mất đi, trong lòng anh... chứa đựng một quá khứ nặng nề.

Lục U đã từng nghe một câu: Có người dùng tuổi thơ để chữa lành một đời, có người dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ.

Lục U thuộc về cái phía trước, mà Tưởng Đạc, rõ ràng thuộc về cái phía sau.

Có đôi khi, vào lúc đêm khuya đang ngủ trên giường, Tưởng Đạc sẽ ôm chặt cô từ phía sau, chặt đến mức khiến cô tỉnh lại, giống như cô là cái phao cứu mạng duy nhất của anh.

Lục U biết, nhất định anh mơ thấy chuyện rất đáng sợ.

Mỗi lúc như vậy, Lục U luôn tâm niệm, nếu quay ngược thời gian và trở về quá khứ, cô sẽ nỗ lực hết mình để bảo vệ cậu thiếu niên kia.

Trong những năm tháng bất lực và tuyệt vọng nhất của anh, cho dù anh có đẩy cô ra xa như thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.

Vào buổi chiều nắng đẹp, Lục U và Tưởng Đạc đưa bảo bối nhỏ nhà mình cùng ra sân chơi.

Công viên giải trí ở ngoại ô phía tây đã có lịch sử nhiều năm, khi Tưởng Đạc và Lục U còn học cấp hai, hai người và Hạ Minh Phi cùng với mấy bạn nhỏ thường đến đây chơi cùng nhau.

Khi đó. . . công viên mới vừa mở cửa, cực kỳ náo nhiệt.

Mà hiện nay, công viên gần như không còn tiếp tục kinh doanh nữa, nhiều công trình giải trí đã cũ kĩ, không thể tiếp tục sử dụng.

Con gái nhỏ Tưởng Nhu không mấy hứng thú với công viên này.

Đối với những đứa trẻ bây giờ, chúng có lẽ thích các trò chơi trên điện thoại di động và Ipad hơn là tới công viên.

Nhưng là đối với Tưởng Đạc cùng Lục U mà nói, đây lại nơi cất giấu những kỉ niệm đẹp đẽ và ngây ngô nhất của hai người.

Tại lối vào của công viên giải trí, Lục U nhìn thấy có người đang bán bóng bay, thế là cô đã đi tới và mua một quả bóng bay hình SpongeBob rồi buộc nó vào cổ tay phải của Tưởng Đạc.

Loading...