Nếu đàn ông thực sự nhớ gì cả, quả thật nên cô những thứ .
Lục U tin tà.
“Anh dùng, nhiều nước như cũng thể lãng phí , thế em tắm nhé.”
“Ừ.”
Tưởng Đạc xong, lịch sự khỏi phòng tắm.
Lục U ngâm một chút, đó gọi: “Ca ca.”
Rất nhanh, đàn ông cạnh cửa phòng tắm, bóng phản chiếu lên cánh cửa: “Sao thế? “
“Giúp em lấy một bộ đồ ngủ .”
“Ừ.”
Cái bóng màu đen biến mất, đó lâu, tiếng bước chân của đàn ông truyền đến: “Lấy , để ở chỗ nào thế.”
“Mang đây.”
Tưởng Đạc ở ngoài cửa do dự vài giây vẫn mở cửa phòng tắm , nước mờ ảo phả mặt, mang theo làn ấm áp, thơm hương.
Anh nhắm mắt , .
Lục U phát hiện, đàn ông trong làn sương vẫn mặc đồng phục ở nơi ấm áp, mùi thơm lan tỏa . Mềm mại và nghiêm túc tạo thành sự tương phản rõ ràng.
“Để ở ?" Anh hỏi cô.
“Ở đây, đây.”
Vì Tưởng Đạc nhắm mắt tới mặt cô.
Lục U chiếc váy ngủ ren màu đen tay , cố ý hỏi: “Ca ca, mất trí nhớ mà nhớ em để đồ ngủ ở ? “
“Mất trí nhớ gián đoạn, cái gì đều nhớ.”
“Anh lựa chọn quên em .”
“Ừ, em đau lòng.”
Tưởng Đạc hùng hồn.
Lục U dậy, bước khỏi bồn tắm, tới mặt , nhón chân lên, nhẹ nhàng bên tai : “Em đau lòng thì quên em luôn; thế lúc em vui vẻ còn nhớ ? “
“...”
Hơi thở ấm áp thổi mạnh tai , cô dùng giọng cực kỳ cám dỗ, hỏi: “Lúc em khiến vui vẻ là cảnh tượng gì, còn nhớ rõ ? “
“Không nhớ rõ.”
“Anh thể mở mắt , thử xem.”
Cuối cùng, Tưởng Đạc vẫn mở mắt .
Lục U hào phóng mặt đối mặt với , ánh mắt Tưởng Đạc khóa chặt lấy ánh mắt cô.
khóe mắt vẫn đem tất cả ngực. . . thu hết mắt.
Lục U nhón chân lên cho một nụ hôn ướt át: “Còn nhớ cái ? “
Tưởng Đạc giữ gáy của cô : “Thử nhiều một chút lẽ sẽ nhớ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-174-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
...
Anh hôn cô một hồi, dường như để ý tới nhiệt độ trong phòng cao, vì đưa quần áo cho cô: “Vào trong bồn ngâm , cẩn thận lạnh.”
“À.”
Lục U thỏa mãn còn hôn , Tưởng Đạc nghiêng đầu , tránh sự dụ dỗ khắp nẻo, xoay rời khỏi phòng tắm, tiện tay đóng cửa .
Lục U l.i.ế.m liếm môi, vẫn cảm thấy Tưởng Đạc đang giả vờ.
dù , ở một phương diện nào đó vẫn thể gây khó dễ cho cô, phản kích gần như là chuyện thể.
--
Buổi tối, Lục U phòng ngủ.
Đèn ngủ trong phòng ngủ đang bật, Tưởng Đạc bên giường sách, ngọn đèn vàng ấm áp đường nét của cũng trở nên nhu hòa.
Lục U bò lên giường, tự nhiên đùi của , phần cằm lún phún râu của .
Bất kể từ góc độ nào, gương mặt của vẫn đến gần như mỹ.
“Ca ca, đang gì thế? “
“Tâm lý tội phạm.”
“Hay ?”
Tưởng Đạc lấy một trang sách nhẹ nhàng đắp lên đôi mắt cô, đó cúi hôn môi cô: “Không thì em thử xem.”
“Không diễn nữa ? “
Rốt cuộc Tưởng Đạc cũng thừa nhận: “Không diễn nữa.”
“Lừa em vui lắm ? “
Tưởng Đạc bỏ trang sách đắp lên cô , : “Chỉ là sợ...”
Đây là đầu tiên Tưởng Đạc thừa nhận sợ.
Thì thế giới cũng thứ khiến sợ hãi.
“Sợ gì cơ? “
“Sợ em tha thứ cho , sợ vĩnh viễn mất em, sợ những đêm dài tan nát cõi lòng trong suốt hơn mười năm qua... tái diễn.”
Cô giơ tay, sờ sờ trung: “Tưởng Đạc, đưa nhẫn cho em.”
“Nhẫn ở tay em.” Anh nắm lên tay cô giơ lên.
Lục U bất mãn với hành vi phá hoại bầu khí của : “Em !”
“À.”
Tưởng Đạc lập tức tháo nhẫn , đặt trong tay Lục U, Lục U dậy, khoanh chân giường, vô cùng trịnh trọng nắm tay , chằm chằm đôi mắt , thành kính lời thề -
“ bằng lòng gả cho Tưởng Đạc vợ, dành bộ lòng trung thành cho , dùng quãng đời còn tôn trọng , yêu , bảo vệ giống như bảo vệ nhà , bởi vì giây phút , chính là cả thế giới của .”
Nói xong, cô nắm lấy tay , trân trọng đeo chiếc nhẫn chiếc nhẫn màu bạc lên ngón áp út của , đó cúi đầu, nhẹ hôn lên môi .
Nhịp tim tựa như đầu tiên cơn gió nhẹ thổi lọn tóc bay mặt , ngay lúc đây, trái tim Tưởng Đạc tan chảy bởi nụ hôn của cô.
Đây là đầu tiên cảm thấy giá trị khi bảo vệ thế giới , bởi vì thế giới cô.