Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 173: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:40:44
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hầy.”

Lục U đẩy Hạ Minh Phi ra, nhìn về phía Tưởng Đạc: “Anh không nhớ ra em à?”

Gương mặt Tưởng Đạc hiện lên nét cười, tựa như ánh mặt trời ban mai và mặt hồ vào mùa xuân, khiến người ta cảm thấy thư thái –

“Cô gái xinh đẹp như vậy, chắc không phải bạn gái tôi đấy chứ.”

“...”

“Tất nhiên không phải rồi.” Hạ Minh Phi chen miệng vào: “Sao cậu có thể có phúc khí này được chứ.”

“Nghĩ cũng đúng.”

Tưởng Đạc lịch sự gật đầu với Lục U, chuẩn bị rời đi.

Trong khoảnh khắc anh đi ngang qua cô, Lục U nắm lấy vạt áo anh: “Em không phải bạn gái anh, em là... vợ của anh.”

Tưởng Đạc kinh ngạc nhìn Hạ Minh Phi.

Hạ Minh Phi gật đầu, đẩy anh tới trước mặt Lục U: “Không sai, đây chính là bà xã nhà cậu.”

Nụ cười trên mặt Tưởng Đạc thoáng chốc cứng lại, thêm vài phần kinh ngạc nhìn Lục U: “Là thật sao.”

Lục U tới gần anh thêm một bước, nắm tay anh: “Sao thế, không tin phải không?”

Tưởng Đạc cúi đầu, nhìn cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh: “Vậy thì tôi đã dùng hết phúc khí của cả đời này rồi.”

Lục U siết c.h.ặ.t t.a.y anh, nhưng lại không được anh đáp lại.

Trong giây phút này, lúng túng, tủi thân, đau lòng... từng cảm xúc chua xót cuồn cuộn tuôn trào, ánh mắt cô đỏ ửng.

Cô là người khiến anh đau lòng, cho nên anh đã quên cô rồi.

Tưởng Đạc thấy đáy mắt cô ầng ậng nước, không biết vì sao trái tim lại đau nhói.

Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Lục U.

Anh nắm tay cô, sau đó cũng đưa tay trái của mình ra.

Trên ngón áp út của cả hai đều mang cùng một kiểu nhẫn kim cương.

“Chúng ta thực sự đã kết hôn rồi.”

Sau khi anh xuất thần nói ra câu đó, Hạ Minh Phi lập tức chen miệng vào: “Hôn lễ tổ chức rồi, tiền mừng cũng thu rồi, nhưng cô dâu ấy à, hê hê, hổng có tới...”

Lời còn chưa nói xong, Lục U tập tức chặn họng anh ta: “Đã trao nhẫn thì đương nhiên kết hôn rồi! Anh đừng tưởng mất trí nhớ là có thể quỵt nợ, còn nhớ anh đã từng thề gì không!”

Tưởng Đạc gần như không cần suy nghĩ đã trịnh trọng nói –

“Tôi bằng lòng lấy Lục U làm vợ, dành toàn bộ lòng trung thành cho cô ấy, dùng quãng đời còn lại tôn trọng cô ấy, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như bảo vệ thế giới này, bởi vì sau giây phút này, cô ấy chính là cả thế giới của tôi.”

Đây là lần đầu tiên Lục U chính tai nghe được Tưởng Đạc đọc lời thề. Không giống như đang lặp lại mà dường như từng câu từng chữ anh đều nghiêm túc và chân thành nói cho cô nghe.

“Ô hô, được quá hen.” Hạ Minh Phi vỗ vai Tưởng Đạc: “Bã xã cũng quên, vậy mà lời thề còn nhớ kỹ quá nhỉ.”

Tưởng Đạc khó chịu lườm anh ta, giống như cảm thấy anh ta đang phá hoại bầu không khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-173-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Hạ Minh Phi bị ánh mắt anh g.i.ế.c chết, tự giác ngậm miệng lại.

Tưởng Đạc nhìn cô gái dịu dàng xinh đẹp tựa như bông hoa bách hợp, trong lòng mềm mại hơn rất nhiều, theo bản năng đưa bó hoa trong tay cho cô.

Cô là vợ của anh, là người cùng anh bước tiếp đoạn đường phía sau, vinh nhục cùng hưởng.

Lục U không chần chừ nhận lấy, thấp giọng hỏi: "Buổi tối có đi liên hoan không, hay là về nhà."

“Về nhà.” Tưởng Đạc không chút do dự đáp.

“Được, vậy về nhà.”

Lục U một tay cầm hoa, một tay kia nắm lấy tay anh.

Giây kế tiếp, Tưởng Đạc nắm ngược lại tay cô, nắm rất chặt, tựa như vĩnh viễn sẽ không buông ra.

--

Sau khi về đến nhà, cửa thang máy mở ra, Tưởng Đạc vừa bước vào phòng đã ôm lấy con mèo nhỏ màu đen, vuốt ve đầu nó: “Than Đá, ba ba đã về rồi đây.”

Con mèo nhỏ thân mật chà xát tay anh.

Lục U dựa vào tường, tức giận nói: “Ngay cả Than Đá anh cũng nhớ mà lại không nhớ ra em?”

“Vì Than Đá không làm anh đau lòng.”

“. . .”

“Anh giả vờ đấy à!!!”

Tưởng Đạc quay đầu lại, vô tội nhìn cô: “Không giả vờ, anh bị mất trí nhớ thật, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến sự thật em là vợ anh, yên tâm, anh sẽ đối tốt với em.”

Lục U vẫn không tin Tưởng Đạc thực sự mất trí nhớ, nhất là khi anh dễ dàng tiếp nhận rồi một cô gái “xa lạ” làm vợ của mình, hơn nữa còn tự nhiên gọi bà xã như vậy.

Thế này làm gì giống người mất trí nhớ chứ.

Cô cảm thấy, Tưởng Đạc đang chơi cô.

“Anh đi tắm rửa trước đi, ở bên ngoài hơn hai tháng, nhất định mệt muốn c.h.ế.t rồi.”

Lục U kéo Tưởng Đạc đi tới phòng tắm.

Tưởng Đạc nhìn bồn tắm rộng rãi trước mặt, trong bồn tắm cô còn thả vài cánh hoa hồng.

Tưởng Đạc kéo áo, nói: “Anh không dùng quen cái này.”

Lục U nghiêng đầu đáp: “Đây là nhà của anh đấy, trước đây anh dùng thuận tay lắm mà.”

“Sao có thể, anh là một người rất mạnh mẽ.”

Một người rất mạnh mẽ sao có thể ngâm nước hoa hồng được.

Lục U khinh bỉ: “Anh có dùng một mình đâu, anh còn kéo em vào cùng...”

Lời còn chưa nói xong, Lục U đã thấy gương mặt Tưởng Đạc tự nhiên ửng đỏ, cô lập tức ngậm miệng.

Loading...