Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 170: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:40:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ể?”

Bên cửa sổ truyền đến tiếng hô của Lục Ninh: “Chị, tuyết rơi này.”

Lục U ra khỏi phòng bếp, loạng choạng đi tới bên cửa sổ, bên ngoài ánh trăng vẫn sáng, đêm vẫn lạnh như nước.

“Đồ lừa đảo, tuyết đâu?” Cô đập vào đầu Lục Ninh.

“Chị nhìn đi.” Lục Ninh chỉ vào một bông tuyết to bằng móng tay rơi trên bệ cửa sổ: “Hoa tuyết nè.”

Đang nói thì mảnh bông tuyết kia lập tức tan thành nước, tựa như giọt nước mắt của tình nhân.

“Mảnh bé tí thế này thì tính gì chứ.”

“Chị, bố nói trong làm ăn quan trọng nhất chính là chữ tín.” Lục Ninh nói có sách, mách có chứng: “Dù chỉ có một mảnh nhỏ tí ti thì cũng là tuyết đầu mùa.”

“Rốt cuộc em muốn nói gì hả?”

“Chị đã đáp ứng anh ấy, khi tuyết đầu mùa rơi, chị sẽ gả cho anh ấy.”

--

Tưởng Đạc không biết đã đứng trên lễ đài bao lâu. Làn gió lạnh thấu xương xen lẫn bông tuyết làm trái tim băng lạnh buốt.

Trên trời vẫn còn vầng trăng mát lạnh, ánh trăng chiếu lên người anh như ánh mắt dịu dàng của người trong lòng.

Khách khứa đã về hết, khách sạn cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể để tất cả rồi tan ca, chừa lại một cánh cửa cho anh.

Ven hồ yên tĩnh, chỉ còn lại ánh trăng chiếu xuống những đóa bách hợp và lối đi được treo đầy voan mỏng cùng hoa tươi.

Tưởng Đạc vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm, cầm hoa cưới trong tay, thành kính chờ đợi cô dâu của anh.

Có lẽ cô gái kia một giây sau sẽ mặc váy cưới trắng tinh xuất hiện phía cuối lối đi, rồi chạy như điên về phía anh.

Có lẽ, mãi mãi sẽ không tới.

Có một thứ lành lạnh rơi trên mặt Tưởng Đạc. Anh giơ tay lau đi thì phát hiện đó là một thứ rất giống một đóa hoa bất quy tắc, rất mỏng, rất mỏng, lập tức tan chảy trên đầu ngón tay anh.

Tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa của năm nay đã rơi rồi.

Đúng lúc này, dường như có một bóng người mờ ảo xuất hiện phía cuối hành lang hoa.

...

Lục Ninh cưỡi xe đạp, thở hổn hà hổn hển đèo Lục U đến khách sạn ven hồ.

“Tới kịp không đấy?”

“Anh Tưởng Đạc nhất định sẽ chờ chị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-170-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Thế thì em nhanh cái chân lên tí đi.”

“Quá đáng rồi nhá!”

“Là tự em bảo muốn đưa chị đến mà, lúc đầu chị định bắt xe rồi đấy.”

Lục Ninh dùng sức đạp rồi lại đạp, chở Lục U mặc váy cưới trắng tính đi trên đường hồ không một bóng người.

“Chị có gọi xe cũng không vào được nhá. Đường hồ này dài 3km, trừ khi chị là quán quân chạy marathon đường dài.” Lục Ninh bất mãn nói: “Mà chứ, có cô dâu nhà ai lại tự bắt taxi đi tham gia hôn lễ không.”

“Cũng không có cô dâu nhà ai để em trai chở đến hôn lễ cả.” Lục U không muốn cãi cọ với cậu, thúc giục: “Đừng nói nữa, em nhanh lên đi.”

Lục Ninh tăng nhanh tốc độ đạp, liều mạng đạp xe về phía trước, xông đến khách sạn ven hồ cách đó không xa.

Cuối cùng Lục U cũng đến được khách sạn, cửa chính của khách sạn đã đóng cửa, nhưng Thẩm Tư Tư gửi cho cô định vị ở ngọn núi phía sau hồ, nói địa điểm tổ chức hôn lễ, Tưởng Đạc cũng đang ở đó đợi cô.

Từ xa cô đã nhìn thấy lối đi được trang trí bằng rất hoa, chỉ có điều quá tối nên không thấy người đàn ông đứng ở phía dưới.

Lục U vội vàng chạy dọc theo lối đi, Lục Ninh cũng vội vàng đuổi theo cô, giúp cô nhấc phần chân váy cồng kềnh để tránh dẫm phải mà trượt chân.

“Chậm chút thôi chị, là của chị thì không chạy được đâu, không phải của chị...”

Lời còn chưa dứt, cô gái trước mặt đã đột nhiên dừng bước, Lục Ninh không ngừng lại kịp, đ.â.m rầm vào lưng cô, khiến cô loạng choạng bước về phía trước vài bước mới đứng vững được.

Lục U nhìn lễ đài, cô cảm giác trong tim mình có thứ gì đó bị khoét đi, đâu đến khó có thể kiềm chế được.

Lục Ninh nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô, lại nhìn phía trên lễ đài không có bóng người.

Lục U xách váy lảo đảo chạy lên lễ đài, nằm giữa giàn hoa ở trung tâm lễ đài là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, bên dưới chiếc nhẫn là lời thề nguyện trong hôn lễ anh đã chuẩn bị từ lâu, đọc thầm vô số lần.

“Tôi bằng lòng lấy Lục U làm vợ, dành toàn bộ lòng trung thành cho cô ấy, dùng quãng đời còn lại tôn trọng cô ấy, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như bảo vệ thế giới này, bởi vì sau giây phút này, cô ấy chính là cả thế giới của tôi.”

Dưới trời đêm, hoa tuyết bay bay, có một mảnh hoa tuyết rơi xuống mấy chữ “cả thế giới” rồi lập tức tan ra.

Lục U cầm nhẫn lên, run rẩy đeo trên ngón áp út, lẩm bẩm: “Nào có cô dâu nào tự đeo nhẫn cho mình chứ...”

Còn nói đợi cô chứ.

Lừa đảo.

...

Nửa tiếng trước.

Rốt cuộc Hạ Minh Phi vẫn kéo Tưởng Đạc từ trên lễ đài xuống, sau đó nhét vào trong xe, phi thẳng về tổ trọng án.

“Sự tình khẩn cấp, không thể chờ ‘hôn lễ’ của cậu kết thúc nữa rồi, nếu mà hôn lễ của cậu vẫn có.”

Loading...