Khách khứa đến tham gia mặt từ buổi trưa, nhưng Tưởng Đạc dời hôn lễ sang buổi tối. Có lẽ bởi vì buổi tối khí hơn, lẽ bởi vì trận tuyết đầu mùa năm nay vẫn chậm chạp đến.
Mặt cỏ ven hồ sắp xếp với hoa tươi và một lối , cổng lối còn trang trí bằng những tấm vải voan trắng tinh và bóng bay hồng nhạt quấn quanh.
Mặt hồ hiện lên từng vầng sáng vảy cá bạc, ánh trăng tách thành vô mảnh.
Buổi hôn lễ ngày hôm nay, khách quý đến chật kín, chú rể, phù rể, phù dâu, thậm chí còn cả em bé rải hoa... thiếu mất cô dâu.
Tưởng Đạc mặc bộ suit đặt may riêng, cầm trong tay ôm một bó hoa cúc họa mi bọc giấy bóng màu cam bên ngoài, ở cuối lối , nét mặt trang nghiêm, chờ cô dâu đến.
Được mời phù dâu, Thẩm Tư Tư chụp trộm Tưởng Đạc một cái gửi cho Lục U: “Cậu hổ lắm hả, như bức tượng lễ đài ba tiếng .”
U U Lộc Minh: “Sao cũng đến đó thế?”
Thẩm Tư Tư phất nhanh: “ phù dâu cho mà, .”
U U Lộc Minh: “ đó ... tới mà.”
Thẩm Tư Tư phất nhanh: “ thấy cũng tới thật, khách khứa về hết một nửa , hây.”
U U Lộc Minh: “Anh ... mất mặt lắm ? Có nhạo ?”
Thẩm Tư Tư phất nhanh: “Sao thế, đau lòng ?”
Lục U: “Không .”
“Cậu cứ mạnh miệng , nhưng mất mặt thì cũng quan tâm nữa.” Thẩm Tư Tư đàn ông lẻ loi lễ đài: “Chỉ là chút đáng thương mà thôi.”
Thẩm Tư Tư từng cảm thấy Tưởng Đạc đáng thương, cho dù những chuyện xảy với khi còn bé, là những việc tập đoàn Tưởng thị với , cô từng cảm thấy đáng thương, bởi vì lúc nào cũng năng lực lật ngược thế cờ.
giờ phút , một một ánh trăng lạnh lẽo chờ một lẽ vĩnh viễn sẽ xuất hiện, Thẩm Tư Tư cảm nhận sự bất lực của .
Tưởng Tư Địch chào hỏi khách khứa chỗ đến bên cạnh Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc sửa nơ một chút cô: “Thế nào?”
“Hơi lệch.”
“Giúp em chỉnh .”
Tưởng Tư Địch giơ tay chỉnh nơ của : “Buổi hôn lễ thế kỷ của em, em đến thì , đến thì em mặt em ném đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-169-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Đạc những ánh mắt hoặc là nghi ngờ, hoặc là chê của đến dự chĩa về phía , bình tĩnh : “Mặc kệ tới , em đều chờ.”
“Em đợi thì đợi, những chúng thu nhiều tiền mừng như , đợi lát nữa còn trả từng cái, lúc đó mới hổ...”
Tưởng Đạc liếc chị : “Ai trả tiền mừng.”
Tưởng Tư Địch ngạc nhiên: “Cô dâu đến, hôn lễ thành, chẳng lẽ trả tiền mừng ?”
“Không trả, đời của em chỉ một ...”
Bất kể Lục U tới , hôn lễ đuề tổ chức, đời Tưởng Đạc chỉ nhận một vợ là cô.
...
Cả buổi tối hôm nay tâm trạng Lục U yên, cô giúp bố thu dọn bát đĩa, Lục Vân Hải dùng ngữ điệu bình tĩnh với Lục U: “Nếu lập gia đình thì thôi. Hôm nào trả tiền nhà nợ thằng nhóc Tiểu Đạc .”
“Bố, khoản tiền con trả cả gốc lẫn lãi , bố cần bận tâm .”
“Không mười triệu.”
Lục U buông cái bát ướt nước xuống: “Bố gì cơ?”
“Bệnh viện Khang Hoa mà con đang ở là sản nghiệp của nhà họ Tưởng.”
Cái khăn tay Lục U rơi xuống, kinh ngạc Lục Vân Hải: “Gì cơ ạ?”
“Vào thời gian khó khăn mà con bắt đầu xây dựng sự nghiệp, tiền thuốc men mỗi tháng còn rẻ hơn ở bệnh viện công, ngẫm thì ở chuyện như thế chứ. Sau bố càng nghĩ càng thấy , thế là hỏi hộ lý mỗi ngày tới đây lau dọn, mới thì bệnh viện Khang Hoa danh nghĩa là của nó.”
Đầu Lục U kêu ong ong ngừng, cô cũng nghi ngờ vì tiền viện và tiền phẫu thuật rẻ như , nhưng khi cô hỏi thăm thì bác sĩ và y tá đều đặt các loại tài liệu của quỹ hỗ trợ xuống mặt cô, một tiếp một xóa tan nghi ngờ của Lục U.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, lòng của bố cô vẫn sâu hơn cô.
Trong lòng Lục U dâng lên cảm giác chua xót.
Lục Vân Hải thấy con gái buồn bực lên tiếng thì : “Không cả, coi như chúng mượn nó, trả cả gốc cả lãi là , con đừng vì mà cảm thấy... thiếu nợ nó.”
“Con cảm thấy thiếu nợ , chỉ là...”
Tiền thể trả , nhưng tình yêu lớn lao và nỗi nhớ thì trả sạch thế nào đây.