Lục U mở ngăn kéo, lấy ra chiếc USB màu đen của Tưởng Đạc.
Khoảng thời gian này anh thường xuyên trầm tư, trên tay luôn cầm chiếc USB này. Lục U biết bên trong nhất định có một vài thứ khiến anh phải suy nghĩ.
Lúc nào anh cũng sát phạt quyết đoán, có thể khiến cho anh do dự, có lẽ... liên quan đến Tưởng Tư Địch.
Lục U vẫn nghe bạn bè bàn luận trong nhóm, mọi người đều nói Tưởng Đạc là người đứng sau thao túng tất cả khủng hoảng của nhà họ Tưởng. Ngay từ đầu Lục U thực sự ngốc nghếch không tin, bởi vì mỗi ngày Tưởng Đạc đều ở bên cạnh cô, anh cũng không hề đề cập tới chuyện này.
Nhưng Lục U không phải người ngốc, khi cô nhìn thấy những người anh em họ từng bắt nạt anh, từng người từng người lần lượt lật xe, không một ai có kết cục tốt đẹp. Mà cuối cùng, khi ban giám đốc của tập đoàn Tưởng thị bắt đầu suy nghĩ về việc mời Tưởng Đạc về lại, rồi đến khi mở cuộc họp để bỏ phiếu để xem anh và Tưởng Tư Địch rốt cuộc giữ lại người nào, Lục U mới dần dần phát hiện, cô thực sự rất ngây thơ.
Cô cắm chiếc USB kia vào máy tính, mở ra tập tài liệu duy nhất ở bên trong, đọc hết nội dung trong đó.
Đây chính tài liệu đen của Tưởng Tư Địch, mà không hẳn là tài liệu đen, nói chính xác hơn, là lịch sử đen tối của chị ta.
Đây là một danh sách ảnh chụp màn hình trên Weibo, tài khoản này hiện tại đã bị xóa đi, nhưng nội dung vẫn được giữ lại. Đây là tên Weibo Tưởng Tư Địch đăng kí khi còn là học sinh, nội dung bên trong khiến người ta chấn động, hoặc có thể nói, là không thể tưởng tượng được.
“Không chỉ một lần tôi muốn bóp c.h.ế.t nó.”
“Tại sao Tưởng Hằng vẫn chưa c.h.ế.t chứ, đi c.h.ế.t đi, đi c.h.ế.t đi!”
“Lại nằm mơ rồi, trong mơ Tưởng Đạc kéo nó vào trong nước, tôi rất vui, thật sự hi vọng nó c.h.ế.t đuối nhanh một chút.”
“Loại phế vật không nên hồn như nó, rác rưởi rác rưởi rác rưởi.”
...
Mọi người đều biết, dù trước mặt người thân hay người ngoài, hình tượng của Tưởng Tư Địch luôn là ánh mặt trời lạnh lẽo cô đơn, hoàn hảo đến độ gần như không phạm phải sai lầm, trên người luôn ngập tràn năng lượng chính nghĩa.
Nhưng mà, cái tài khoản “bãi nôn đen” này đã phơi bày tất cả mặt trái u ám của chị ấy ra bên ngoài.
Lục U đọc tất cả nội dung bên trong, cô biết, nếu một ngày Weibo này lộ ra trước mặt mọi người, hình tượng nữ thần của Tưởng Tư Địch sẽ hoàn toàn đổ vỡ, trở thành người có bệnh nặng nhất.
Mà Lục U cũng rất kinh ngạc, năng lực điều tra tin tức của Tưởng Đạc rất mạnh, tài khoản Weibo này đã được lập từ lâu, bây giờ đã bị hủy, vậy mà anh cũng có thể tìm được, thậm chí... có khả năng những tấm ảnh chụp màn hình này là năm đó chính bản thân anh đã giữ lại.
Từ lâu, anh đã nhận ra bên dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ, Tưởng Tư Địch có một mặt không muốn người khác biết được. Anh nhìn thấu sự không cam lòng của chị ta, cùng với hận ý đối với Tưởng Hằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-160-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Thật ra những tin tức này cũng không có gì, cùng lắm chỉ là phát tiết sự tiêu cực của thiếu nữ trong độ tuổi phản nghịch mà thôi.
Nhưng vấn đề là, bây giờ tập đoàn Tưởng thị đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu những tin tức này bị tung ra, hình ảnh vốn đã bấp bênh của tập đoàn Tưởng thị có thể sẽ thực sự bị hủy hoại.
Xem như là một kích trí mạng với tập đoàn Tưởng thị.
Mà Tưởng Tư Địch cũng sẽ mất đi tất cả lợi thế trước mặt Tưởng Đạc, không còn nhận được sự tín nhiệm của ban giám đốc nữa.
Chị ấy sẽ trực tiếp bị knock-out.
Trận cờ này, Tưởng Đạc là người chiến thắng cuối cùng.
--
Lục U rút USB ra, cẩn thận đặt lại vào ngăn kéo, sau đó tắt máy tính đi.
Cô về lại phòng. Trong bóng đêm, Tưởng Đạc ngủ rất ngon, ánh trăng chiếu trên mặt anh, giữa hai đầu lông mày của anh mang theo vài phần dịu dàng và lưu luyến, tựa như đã buông xuống toàn bộ phòng bị và tính toán.
Lục U lùi vào trong chăn, đưa lưng về phía anh, cuộn người, nhắm mắt.
Nhưng đột nhiên, người đàn ông phía sau xoay người lại, ôm lấy cô từ sau lưng.
Thân thể cô gái nhỏ lạnh cóng, không biết đã ở bên ngoài bao lâu rồi.
Anh mở mắt ra rồi nói với cô: “Nếu muốn xem nội dung trong USB cũng không cần phải lén la lén lút lúc nửa đêm, ngay cả áo khoác cũng không mặc vào.”
Trong lòng Lục U chùng xuống, có chút hốt hoảng, không dám lên tiếng.
Người đàn ông kia ôm chặt lấy cô, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô, lười biếng nói: “Sao đều thích làm trộm như thế hử?”
Lục U buồn bực vặn lại: “Ai làm trộm chứ.”
“Tưởng Tư Địch, chị ấy muốn tập đoàn Tưởng tị thì có thể nói thẳng với anh, anh sẽ nhường lại cho chị ấy, nhưng lại muốn cướp từ trong tay anh.”
Trong giọng nói của anh mang theo vài phần trách cứ: “Còn cả em nữa, muốn biết chuyện gì đều có thể trực tiếp hỏi anh, anh sẽ không lừa em. Lại cứ thích hơn nửa đêm chờ anh ngủ say thì đi xem trộm USB, còn chưa phải làm trộm à?”