Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 16: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:13:22
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lúc tôi mới vào, thùng rác còn rất sạch sẽ, nhưng trên đường tôi với chị gái ra quán cà phê ngồi một lát, khi về thùng rác lại có thêm hộp khăn giấy, đây là chứng cứ trực tiếp.”

“Tiếp theo, cổ áo ông còn có vết son, giống với màu đỏ trên môi cô gái. TF Clarinet 16, màu này khá đẹp.” Tưởng Đạc quơ quơ điện thoại: “Tôi cũng đặt đơn rồi.”

“……”

La Yên Ngữ tái mặt kinh ngạc, người đàn ông này là quỷ sứ gì vậy, đến màu son cô ta dùng anh ta cũng biết. Đàm Hạc càng vội vàng lau đi vết son trên cổ áo, không ngờ một dấu vết nhỏ như vậy cũng bị để ý!

“Đến cả vị trí hai người đang ngồi, tôi đoán, là chỗ chị gái tôi thường ngồi, tiện cho việc tiến hành.”

Mấy thành viên hội đồng kịch liệt ho khan, trên mặt không giấu nổi ý cười.

Tưởng Tư Địch vốn đã không ưa cái nhìn đểu giả của Đàm Hạc. Mấy năm làm việc vất vả, cô ấy cũng gặp không ít đàn ông đáng khinh. Trên thương trường, sự chèn ép giới tính luôn tồn tại. Nhưng vì dòng họ Tưởng, không ai dám trêu chọc cô ấy, chỉ dám nhìn cho đỡ ghiền thôi.

Lần này, Tưởng Đạc gây náo loạn, thực ra đã giúp cô ấy trút được nỗi bực bội trong lòng. Tưởng Tư Địch muốn cười mà phải nhịn, cố ý xụ mặt nói với Tưởng Đạc: “Chị bảo cậu tới nói chuyện hợp tác, không phải tới… phá án.”

“Thật ngại quá.”

Tưởng Đạc nhét hộp kẹo sô cô la còn dư vào một túi khác: “Thói quen nghề nghiệp mà.”

Tưởng Tư Địch đứng dậy, nói với Đàm Hạc: “Tập đoàn Tưởng thị chúng tôi rất coi trọng đối tác, càng coi trọng nhân phẩm của đối tác hơn. Trong khi ngài đã có vợ nhưng vẫn có quan hệ không đứng đắn với trợ lý, hơn nữa còn trong lúc bàn việc làm ăn với tập đoàn Tưởng thị chúng tôi mà làm ra chuyện thiếu đứng đắn như vậy… Có thể coi đây là sự sỉ nhục đối với chúng tôi. Sau này, tập đoàn Tưởng thị sẽ không có bất kỳ quan hệ hợp tác nào với Mạc Toa nữa.”

Nói xong những lời này, Tưởng Tư Địch sảng khoái rời đi.

Đàm Hạc kiệt sức nằm vật ra ghế, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Tưởng Tư Địch đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại, thấy Tưởng Đạc vẫn đang cố gắng tìm kẹo, cô ấy liền phát cáu hét lên: “Đủ rồi đó! Nhà mình thiếu sô cô la cho cậu ăn à?”

Tưởng Đạc với hai cái túi căng phồng cười đuổi theo, ôm lấy bả vai Tưởng Tư Địch, nói: “Hàng nhập từ Nga đó, khó mua lắm, bạn em thích ăn.”

“Bạn gì chứ, sô cô la nhãn hiệu này đắng quá, chẳng phải là cô bé nhà họ Lục thích ăn sao.”

Vào lúc chạng vạng, Thẩm Tư Tư đưa sợi chỉ thêu vàng mà Lục U cần tới, hơn nữa còn sống động như thật kể cho cô nghe về vụ bê bối cấp cao xảy ra trong công ty ngày hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-16-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Tớ đang đi ngựa… Tiểu Diêm Vương Tưởng Đạc này, thật sự quá tuyệt!”

Lục U ngồi bên cửa sổ, cầm kim thêu, tỉ mỉ thêu thùa: “Anh ấy vẫn luôn tùy hứng như vậy mà.”

“Vốn dĩ đại tiểu thư nhà họ Tưởng đã không muốn hợp tác với Mạc Toa rồi, vậy nên mới cố ý đưa Tưởng Diêm Vương đi!”

Lục U biết, chị gái nhà họ Tưởng — Tưởng Tư Địch không giống những người khác ghét bỏ người em riêng Tưởng Đạc này. Mặc dù cũng không quan tâm anh, lúc nói chuyện luôn lãnh đạm, nhưng từ trước tới nay chưa từng bắt nạt anh…

Lục U nhớ hồi cấp hai, sau khi Tưởng Đạc xảy ra chuyện, có một thời gian anh cố tình xa lánh Lục U. Lục U khi ấy còn nhỏ, không biết là anh đang bảo vệ mình, giận đến mức ngày nào cũng chạy ra sân sau nhà họ Tưởng, vịn vào cửa nhìn vào trong, gọi Tưởng Đạc ra đây, dù muốn tuyệt giao thì cũng phải gặp mặt.

Có lần gặp được Tưởng Tư Địch. Tưởng Tư Địch ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đã là một cô chị lạnh lùng. Cô ấy đi tới trước mặt Lục U, hỏi: “Tìm Tưởng Đạc à?”

Người nhà họ Tưởng hùa theo bà chủ, đều gọi Tưởng Đạc là “chó con”, chỉ có cô ấy là gọi thẳng tên Tưởng Đạc.

“Chị ơi, Tưởng Đạc không muốn chơi với em nữa.” Cô gái nhỏ rất tủi thân: “Trốn tránh em.”

Tưởng Tư Địch sờ đầu cô: “Em có nhiều bạn nhỏ chơi cùng mà, còn cần nó sao?”

Lục U chớp đôi mắt hạnh, thành thật nói: “Nhưng mà Tưởng Đạc chỉ có mỗi mình em là bạn thôi.”

“À, nói cũng phải.” Tưởng Tư Địch xoa đầu Lục U, dịu dàng nói: “Vậy nó không để ý tới em, làm sao bây giờ.”

“Em sẽ mắng anh ấy, mắng đến khi nào anh ấy ra.”

“Như vậy không hiệu quả đâu, tên nhóc đó ăn mềm không ăn cứng, em càng mắng nó, nó càng không ra đâu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Như vậy đi, em cứ đứng ở đây khóc.” Tưởng Tư Địch cho cô một ý kiến: “Nhất định nó sẽ ra.”

Khóc, túi khóc Lục U quá am hiểu từ này, một giây sau liền khóc rung trời chuyển đất, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Tưởng Tư Địch khoanh tay đứng cạnh hàng rào xem náo nhiệt.

Chưa tới một lát, Tưởng Đạc liền banh mặt, nổi giận đùng đùng chạy ra, hung dữ hỏi Tưởng Tư Địch: “Em ấy chọc gì chị? Chị lớn rồi mà còn bắt nạt trẻ con hả!”

Loading...