Khi đó Tưởng Đạc vẫn còn là trẻ con, bị oan uổng vẫn còn muốn thanh minh cho bản thân, cho nên chỉ vào Tưởng Tư Địch nói: “Chị ấy nhìn thấy, là Tưởng Hằng ra tay trước.”
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người Tưởng Tư Địch.
Tưởng Tư Địch im lặng, nhìn mẹ và em trai mình, rồi lại hơi liếc Tưởng Đạc đang tuyệt vọng đứng nhìn.
Cái nên lựa chọn chính xác và cái nên lựa chọn, Tưởng Tư Địch không do dự chọn vế sau. Trước sau như một, chị ấy đứng về phía gia đình, đứng về phía mẹ và em trai.
“Lúc đó tôi đang ăn, không nhìn thấy.”
Nói xong câu đó, chị ấy chột dạ rũ mắt xuống.
Chị ấy biết đang Tưởng Đạc dùng ánh mắt gì nhìn mình, nhưng lại không dám đối diện với nó.
Tưởng Đạc bị quản gia đưa tới nhà kho đen như mực, anh ôm đầu gối, cuộn tròn ngồi trong góc, cả người ướt sũng, lạnh đến run lẩy bẩy.
Nhưng chỉ đến chín giờ tối Tưởng Đạc đã được thả ra.
Bởi vì Lục U cầm bài tập sang đây nhờ cậu giải đề thì nghe thấy chuyện hồi chiều, nên cô đã đi xin bác Tưởng.
Bác Tưởng thì dựa vào lí do này để thả Tưởng Đạc ra, bảo anh đến nhà họ Lục giảng bài cho Lục U.
Lục Vân Hải bảo Tưởng Đạc vào phòng tắm ngâm nước nóng, toàn thân ấm dần lên. Anh không có quần áo, đồ của Lục Ninh thì quá nhỏ, anh không mặc được, cho nên chỉ có thể mặc một cái áo hoa của Lục U.
Lúc ấy Tưởng Đạc gầy như khỉ, dáng người Lục U còn cao hơn anh một chút, trổ mã cũng tốt hơn anh, cho nên đành mặc áo của cô, dĩ nhiên rất phù hợp.
Tần Mỹ Trân bưng một bát mì nóng hổi ra, nhìn cậu nhóc mặc áo hoa trước mặt, cậu da trắng môi hồng, đường nét đẹp trai đã dần dần lộ ra, mặc dù thân hình gầy yếu nhưng đẹp trai mấy đứa nhóc khác của nhà họ Tưởng .
Bà còn nói đùa: “Nhìn được đấy, mặc đồ của con gái nhà chúng ta trông cũng ra dáng ghê.”
Lục U ngẩng đầu lên khỏi đống bài tập, cô nhìn Tưởng Đạc: “Còn lâu ý, anh Tưởng không phải là con gái, anh ấy là chồng chưa cưới của con!”
“Ui cha!” Tần Mỹ Trân vội vàng nói: “Xấu hổ thế cơ chứ! Sao con gái lại tùy tiện nói ra mấy lời như thế được.”
“Vốn là thế mà, tất cả mọi người đều nói như vậy mà.”
“Người khác nói như vậy, con cũng không nên...”
Lục Vân Hải uống trà, vui tươi hớn hở nói: “Thằng nhóc Tưởng Đạc này tương lai còn dài, nhất định xinh đẹp hơn con gái nhà chúng ta, là U U lãi rồi.”
Gương mặt trắng nõn của Tưởng Đạc hơi phiếm hồng, còn Lục U chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, bởi vì cô có hiểu gì đâu, chỉ cảm thấy chơi rất vui.
Tần Mỹ Trân kéo Tưởng Đạc ngồi vào bàn, bà nói: “Trong nhà không có thức ăn gì cả, làm cho cháu một bát mì trứng cà chua, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
“Cảm ơn dì ạ.”
“Không cần cảm ơn.” Bà vuốt đầu Tưởng Đạc: “Thằng bé đáng thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-155-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Ngửi được mùi mì thơm phức, Lục U vội vàng buông bài tập xuống, thèm nhỏ dãi đi tới phía đối diện Tưởng Đạc, ghé vào bên cạnh bàn, dùng ánh mắt tròn xoe, chân thành nhìn anh.
Tưởng Đạc chia cho Lục U một ít mỳ trứng cà chua, đồng thời còn đưa trứng gà cho cô.
“Cơm tối đã ăn một bát to rồi còn ăn nữa à!” Tần Mỹ Trân ghét bỏ nói: “Ca ca con còn không đủ nữa đấy!”
“Đủ ạ.” Tưởng Đạc chia nước canh cho Lục U: “Cháu ăn không nhiều.”
Lục U lè lưỡi, thừa dịp người lớn không có trong phòng, cô bưng bát ngồi xuống bên cạnh Tưởng Đạc, nhỏ giọng nói: “Hôm nay sao anh lại bị nhốt vào phòng tối thế, làm gì sai à?”
Tưởng Đạc ăn mì, trầm giọng nói: “Không phải lỗi của anh, anh bị hãm hại.”
“Ca ca thật đáng thương.”
“Không đáng thương, trưởng thành sẽ tốt thôi.”
Lục U kéo tay anh, nói: “Em muốn lớn nhanh một chút, trưởng thành rồi em mới có thể bảo vệ anh được.”
“Được.”
...
Thời gian như nước chảy, quanh đi quẩn lại, cảnh tượng trước mắt giống như được phục dựng lại vào khoảnh khắc đó.
Dưới ánh đèn nhu hòa, cô cầm đôi đũa bằng trúc, cúi đầu ăn bát mỳ trứng thơm lừng, miệng nhỏ bóng nhẫy, giống hệt ngày còn bé.
Tưởng Đạc cúi đầu, mỉm cười.
“Em phế quá rồi.” Lục U đặt đũa xuống, nhìn cái bánh ga-tô đen thùi lùi trên đĩa, thở dài: “Làm lần thứ hai vẫn cháy.”
Tưởng Đạc cũng buông lời ác độc: “Phế quá, lãng phí lương thực.”
“Còn lâu mới lãng phí! Tự em ăn.”
Nói xong, Lục U cầm một miếng bánh ga-tô bị nướng khét cắn một miếng.
Tưởng Đạc vội vã cướp miếng bánh trong tay cô đi, cau mày nói: “Không được ăn phần cháy.”
“Anh nói em lãng phí lương thực.”
Tưởng Đạc cắt phần ngoài bị cháy của chiếc bánh ra rồi ném vào miệng mình, sau đó đưa phần còn chưa cháy cho Lục U: “Ăn bên trong đi.”
Lục U cười cười, nhận lấy miếng bánh, cắn một miếng. Lại thấy Tưởng Đạc bắt đầu ăn chỗ bị cháy kia, cô nhanh chóng cản lại: “Anh cũng đừng ăn phần cháy, ăn bên trong đi.”
Đối với lời cô nói, Tưởng Đạc lựa chọn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ăn phần bị cháy, để lại phần bên trong cho cô.