Giống như một kẻ điên.
Anh thật sự bị bệnh rồi.
Tình trạng bây giờ của anh, có lẽ cực kỳ không hợp để yêu đương.
Đi rồi cũng tốt.
Tưởng Đạc không quấy rầy cô ấy nữa. Suốt nửa tiếng, anh bước vô định trong công viên giải trí sôi động, rồi từ từ theo dòng người rời khỏi công viên.
Tại cửa khu vui chơi, cô gái đeo túi, ngồi một mình trên ghế, tủi thân chờ rất lâu.
Trên ghế có buộc một quả bóng bay SpongeBob.
Cô thấy Tưởng Đạc đi ra, hai người nhìn nhau vài giây, sau đó cô gỡ quả bóng bay ra, cầm rồi bước về phía anh.
Đôi môi mỏng Tưởng Đạc hơi hé, nhưng lại không nói được lời xin lỗi, còn dỗi ngược lại một câu: “Không phải đi rồi sao, đi đi chứ! Chờ ở đây là gì.”
Nói xong, trái tim anh quặn đau.
“Đi rồi.” Lục U buồn bực nói: “Nhìn thấy bên ngoài có người bán bóng bay có hình SpongeBob, không phải vừa rồi anh kéo em đi tìm rất lâu sao. Em sợ lúc anh ra ngoài người bán bóng bay đã đi mất, không mua được nữa.”
Nói xong, cô buộc quả bóng bay hình SpongeBob vào cổ tay anh.
Tưởng Đạc nhìn sợi dây nhỏ buộc trên cổ tay, lại hơi liếc bộ quần áo mỏng manh của cô, anh vô cùng đau lòng, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ: “Nên cmn vì một quả bóng bay mà em đứng chờ ở đây lâu như thế à.”
“Không phải, chỉ là em cảm thấy không nên cãi nhau với anh.”
Từ nhỏ đến lớn, sau mỗi lần cãi nhau, sự tức giận trong lòng Lục U lập tức bị sự hổ thẹn thay thế.
Bởi vì biết bản thân nhận được nhiều hạnh phúc hơn anh nên cô mãi mãi không thể nào ghét người đàn ông trước mặt này được.
Lục U khống chế giọng nói run rẩy của mình, nắm chặt lấy tay anh: “Ca ca, em sẽ không bỏ lại một mình anh đâu.”
Một giây kia, tường thành vừa mới dựng lên trong lòng Tưởng Đạc lập tức sụp đổ.
Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, giọng nói đè nặng: “Muốn mua bóng bay SpongeBob là bởi vì em thích, mà anh chỉ thích em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-153-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Hằng vì là tội phạm tài chính nên phải ngồi tù. Mà các thân thích nhà họ Tưởng cầm cổ phần thì bắt đầu nhao nhao bán tháo cổ phần đang nắm trong tay, tập đoàn Tưởng thị đối mặt với nguy cơ chưa từng có, có thể nói là đã tiến vào thời kì u ám. Nếu như không có Tưởng Tư Địch cắn răng chống đỡ, sợ rằng sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.
Ban giám đốc mở cuộc họp, có gần một nửa thành viên có khuynh hướng mời Tưởng Đạc quay lại chủ trì đại cuộc, mặc kệ nhà họ Tưởng có đồng ý anh hay không, nhưng xuất phát từ lợi ích của mình, thành viên của hội đồng quản trị cho rằng đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Nếu chỉ dựa vào một mình Tưởng Tư Địch, sợ rằng không cách nào dẹp được cục diện rối rắm của tập đoàn lúc này. Hơn nữa, ai biết cô có thể bị lật xe như những người khác của nhà họ Tưởng hay không.
Cho nên, giữa Tưởng Tư Địch và Tưởng Đạc, bọn họ nhất định phải phải chọn một.
...
Lục U đang đeo tạp dề nướng bánh ga-tô, tiếng thông báo trong nhóm chat bạn thân “ting – ting – ting” không ngừng –
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Thứ hai chắc là tập đoàn Tưởng thị sẽ ra tuyên bố chính thức đấy. Chị em nhà giàu tương ái tương sát, đến cuối cùng quả táo vàng sẽ rơi vào nhà ai, lập tức sẽ có kết quả!”
Tiểu Nhị Đóa: “Đặc sắc! Thực sự quá đặc sắc! Khoảng thời gian này mỗi ngày đều giống như đang xem phim nhà giàu m.á.u chó của Hong Kong ấy.”
U U Lộc Minh: “Các cậu nhiều chuyện quá rồi đấy.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Bây giờ toàn dân đang ăn dưa mà, thậm chí trên mạng còn có người mở vote, để xem xem hai người Tưởng Tư Địch và Tưởng Đạc rốt cuộc là ai thắng.”
Cô ấy gửi vào nhóm một tấm ảnh chụp màn hình, quả nhiên có người mở vote [Bạn cho rằng ai sẽ thắng trong cuộc đấu gia tộc của Tưởng thị?]
Trong bảng vote, số vote của Tưởng Tư Địch vượt rất xa, số vote của Tưởng Đạc chỉ được bằng một phần ba.
Tiểu Nhị Đóa: “Dù sao cũng là thiên kim danh chính ngôn thuận, có năng lực, con người nghiêm túc, trong sạch không có bất kỳ lịch sử đen tối nào.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cẩn thận nha, mấy anh chị em bên nhà họ Tưởng đều đã lật xe rồi đấy, khó đảm bảo Tưởng Tư Địch sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
U U Lộc Minh: “Chị ấy đứng đắn lắm, không thể có scandal hay lịch sử đen tối gì đâu.”
Từ nhỏ Lục U đã rất kính phục chị Tưởng Tư Địch của nhà họ Tưởng, từ tiểu học đến cấp ba, thành tích vẫn luôn duy trì ở top đầu, học kỳ nào cũng là học sinh ba tốt, ban cán sự ưu tú.
Lúc Lục U học cùng trường với Tưởng Tư Địch, đại hội kéo cờ mỗi học kỳ đều có thể nhìn thấy chị ấy đại diện học sinh đọc diễn văn. Xong đại học cũng học tiếp lên thạc sĩ, tiến sĩ, một đường suôn sẻ.
Người như vậy, không thể có lịch sử đen tối.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “@U U Lộc Minh, hiện tại cậu còn cho rằng tất cả những chuyện này là tự nó xảy ra, không có ai đứng sau chỉ đạo không?”