U U Lộc Minh: “Anh ấy không có lòng trả thù mạnh như thế đâu.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cậu chắc không?”
U U Lộc Minh: “Đối với anh ấy, bây giờ mỗi ngày đều rất vui vẻ, giống như ngốc bạch ngọt ấy.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “U U, ngốc bạch ngọt là cậu đấy.”
Tiểu Nhị Đóa: “Ngốc bạch ngọt là cậu +1.”
Lục U gửi vào một hình ảnh, người đàn ông bên trong ảnh không mặc áo, đeo tạp dề SpongeBob, đứng trong bếp cầm xẻng làm trứng rán.
Da anh rất trắng, nửa người trên cơ bắp mượt mà cân đối, hừng hực hormone.
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “!!!”
Tiểu Nhị Đóa: “OMG.”
U U Lộc Minh: “Tôi đi làm thì anh ấy ở nhà đọc sách, nấu cơm, ngày nào cũng giống như nam sủng ấy. [khoanh tay]”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cậu đi làm, anh ấy ở nhà đọc sách nấu cơm, vậy sau khi cậu tan làm thì sao?”
Tiểu Nhị Đóa: “Tôi cũng muốn biết. [ánh mắt gian tà]”
U U Lộc Minh: “...”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Mau khai thật đi!”
Nhóm chat bạn thân bỗng náo nhiệt hẳn lên, từ khi đá Lục Ninh ra ngoài, nhóm chat cũng nới rộng giới hạn của mình ra luôn.
U U Lộc Minh: “Về nhà thì đương nhiên sẽ... làm nam sủng rồi. [che mặt]”
Tiểu Nhị Đóa: “Áuuuu!!!!!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tưởng Đạc thế nào?”
U U Lộc Minh: “Thế nào là thế nào?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Còn có thể là gì chứ, nói nhanh lên nào, tò mò quá trời nè.”
U U Lộc Minh: “Thì rất đạt tiêu chuẩn đó.”
Tiểu Nhị Đóa: “Phương diện nào đạt tiêu chuẩn?”
U U Lộc Minh: “Size, time, còn cả giọng anh ấy nữa, đều rất đạt tiêu chuẩn. Tôi cảm thấy giọng anh ấy rất êm tai, trầm thấp từ tính, hơn nữa nghe vào cực kỳ xuất thần, cũng rất vui vẻ.”
Tiểu Nhị Đóa: “A a a a!!!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Má, tôi là một con cún độc thân, tại sao lại muốn nghe cậu nói mấy thứ này chứ. [tạm biệt]”
--
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-151-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cuối tuần, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tưởng Đạc, Lục U cũng anh đến khu vui chơi.
Tưởng Đạc có một quyển sổ chuyên ghi các việc cần làm. Bên trên ghi tất cả những chuyện mà khi Lục U và Hứa Trầm Chu còn yêu nhau đã từng làm, ví dụ như cùng học giờ tự học, đi bộ ở sân vận động, ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay...
Mà tất cả những thứ này, anh đều muốn cùng cô làm lại một lần.
Lúc xếp hàng soát vé, Tưởng Đạc lấy ra một chiếc bút máy màu đen, đánh dấu vào nhiệm vụ ngắm hoàng hôn trên vòng đu quay.
“Tưởng Đạc, anh nhàm chán thế, cái này mà cũng phải ghi vào sổ à.”
Tưởng Đạc cực kỳ vô tội trả lời cô: “Năm đó anh chơi bóng rổ ở sân vận động, ngẩng đầu lên đã thấy em với Hứa Trầm Chu tay trong tay tản bộ ở đường chạy bên cạnh sân bóng. Em có hiểu được sự tổn thương đột nhiên ập tới này không, anh đã làm sai gì chứ?”
“Em có biết anh ở đấy đâu.”
“Em biết thì sao chứ, quan tâm tới chắc.”
“Định tính nợ với em đấy à?”
Tưởng Đạc biết mình không nên như vậy, nhưng anh không nhịn được, lòng chiếm hữu, trả thù, t.ì.n.h d.ụ.c của anh đều lớn lên vô hạn...
Lục U thấy sắc mặt anh trầm xuống, cô vươn tay ra ôm lấy hông anh, dỗ dành: “Bây giờ em quan tâm rồi này, có được không, đừng giận nha.”
“Không có giận.”
Cô vỗ vỗ gương mặt không thay đổi của anh: “Vẻ mặt này của anh chính là đang tức giận đó.”
Tưởng Đạc rũ mắt xuống, hít sâu một hơi, phục hồi lại tâm trạng.
Anh biết mình không nên như vậy, nhưng gần đây càng lúc anh càng không thể khống chế được tính tình của chính mình, đối với những điều này lại bám chặt không buông khiến càng ngày càng đi vào ngõ cụt.
“Không nên như vậy.” Anh cố gắng khống chế bản thân mình, dịu dàng nói: “Xin lỗi em.”
Nói xong, anh nhét cuốn sổ ghi chú vào trong túi cô: “Không xem nữa, để cho em giữ.”
Lục U biết trạng thái tinh thần của anh không ổn định, trong khoảng thời gian này cũng đã liên lạc với bác sĩ tư nhân, tích cực phối hợp trị liệu.
Đương nhiên cô sẽ không tính toán với anh, cô nắm tay anh cùng đi vào khu vui chơi.
Tưởng Đạc nhìn thấy có đứa trẻ cầm theo một quả bóng bay hình SpongeBob, anh muốn mua một quả, nhưng kéo Lục U đi cả một vòng khu vui chơi cũng không thấy người bán bóng bay.
Mặt trời dù đã dịch về hướng Tây nhưng ánh nắng vẫn chói chang như cũ, Tưởng Đạc giơ tay chắn nắng cho cô.
Thấy anh vẫn một mực giơ tay lên, như hình với bóng đi bên cạnh cô, tránh cho ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, Lục U cười cười: “Bạn trai không chỉ muốn ngăn cản người xấu còn muốn chặn luôn tia cực tím à.”
Tưởng Đạc xoa xoa đầu cô: “Vì dân phục vụ.”
Trong lòng Lục U ngọt cực kỳ, kiễng chân lên hôn lên cằm anh.
Tưởng Đạc là một người đàn ông vừa chạm vào là cháy, anh trở tay giữ lấy gáy cô muốn hôn trả lại. Nhưng Lục U lập tức tách anh ta, kéo tay anh đi vào cửa soát vé của vòng đu quay: “Xếp hàng nào! Lên đi.”