"Cậu bận , tớ vội."
Thẩm Tư Tư tắt máy, khỏi toilet. Trợ lý La Yên Ngữ đang soi gương tô son, lạnh lùng liếc cô một cái, giễu cợt : "Lấy đồ của công ty giúp bạn cô , nếu cô để cho lãnh đạo thì lắm ." Thẩm Tư Tư mặt vô cảm : " sẽ thông báo với lãnh đạo, bao nhiêu tiền cũng trả." La Yên Ngữ và Thẩm Tư Tư đều là trợ lý chủ tịch, cho nên giữa hai thiếu sự cạnh tranh. Năng lực việc của Thẩm Tư Tư mạnh, nhưng La Yên Ngữ ngoài việc , còn nũng lấy lòng . Hai đấu khẩu một phen, đó ai bận chuyện nấy.
...
Trong văn phòng, ông chủ của Mạc Toa – Đàm Hạc là một đàn ông trung niên đang tiếp đón tổng giám đốc hiện giờ điều hành tập đoàn Tưởng thị: Tưởng Tư Địch. Vốn dĩ Đàm Hạc gọi trợ lý Thẩm Tư Tư tới hỗ trợ, nhưng La Yên Ngữ nửa đường chạy tới đây. Dù thể tiếp xúc, quen với của tập đoàn Tưởng thị là cơ hội ngàn năm một. Trong văn phòng, Tưởng Tư Địch ghế sofa, mặc áo vest nhỏ và váy, đôi giày cao gót mười lăm phân, che lấp khí chất tinh . Cô tới một mà còn dẫn theo đứa em riêng từ nước ngoài trở về, sắp tiếp quản tập đoàn - Tưởng Đạc.
La Yên Ngữ cửa, ánh mắt dính lên Tưởng Đạc đang bên cạnh cửa sổ. Nhìn vài , tầm mắt cũng rời . Anh ăn mặc long trọng mà chỉ mặc một chiếc áo hoodie thoải mái, tạo cảm giác thiếu niên trẻ trung. Gương mặt lạnh lùng góc cạnh, cố tình là đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, nhất là nốt ruồi đỏ thắm mắt trái, quả thực cuốn hút. Người trong giới đều đứa con riêng của nhà họ Tưởng trông như quỷ, nhưng ai là như một con quỷ xinh tuấn nha!
Tưởng Tư Địch bàn chuyện công việc với Đàm Hạc, mà Tưởng Đạc chán c.h.ế.t trong phòng, chốc lát ngoài cửa sổ, chốc lát giá đồ cổ. Có vẻ như hứng thú với chuyện ăn. Tầm mắt La Yên Ngữ luôn di chuyển theo , thiếu chút nữa quên rót cho giám đốc và khách. Tưởng Đạc chú ý tới tầm mắt cô , đầu nhướng mi . Trong khoảnh khắc, mặt La Yên Ngữ đỏ lựng.
Tổng giám đốc Đàm Hạc cũng quản cô , bởi vì bộ lực chú ý của ông đều đặt lên đôi chân dài của Tưởng Tư Địch, cố ý vô tình liếc mắt vài . Tưởng Tư Địch lờ ánh mắt trêu ghẹo của Đàm Hạc. Lần chuyện ăn, cô đưa Tưởng Đạc theo là để Tưởng Đạc quen với chuyện kinh doanh hơn. Nếu ông cụ chọn là thừa kế tập đoàn, đương nhiên nhớ kỹ các hạng mục kinh doanh của công ty. Không ngờ thằng nhóc xấc xược văn phòng ngứa mắt, hề hứng thú với chuyện ăn, cách xa như cũng thể điên cuồng thả thính cô bé trợ lý nhà . Cô nhíu mày, : "Tiểu Đạc, ý kiến gì ."
Tưởng Đạc đang liều mạnh bỏ đĩa socola bàn trong túi, bỗng nhiên chị gái nhắc đến, sửng sốt: “Cái gì?”
Tưởng Tư Địch túi quần túi áo nhét đầy socola của Tưởng Đạc, hận thể dùng một chân đá bay khỏi đây.
Đây là thừa kế tương lai của tập đoàn Tưởng thị , ông cụ nghĩ thế nào !
Cô kiềm chế tính tình, : “Đối với kế hoạch phát triển thời trang của chúng với Mạc Toa, ý kiến gì ?”
Tưởng Đạc cô, tổng giám đốc Đàm Hạc bên cạnh bàn, cùng với La Yên Ngữ bên cạnh ông , : “Chị hỏi thì em , vì danh dự công ty, em kiến nghị hủy bỏ hợp tác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-15-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lời , đều khϊếp sợ.
Tưởng Tư Địch trầm giọng hỏi: “Lý do?”
Tưởng Đạc vài thành viên hội đồng quản trị trong văn phòng, : “Không tiện lắm, chắc ?”
“Nói .”
Tưởng Đạc chỉ Đàm Hạc, chỉ trợ lý La Yên Ngữ: “Hai bọn họ mới xong, hơn nữa ở ngay trong văn phòng , hẳn là… Ở chỗ chị đang đó.”
Tưởng Tư Địch sợ tới mức bật dậy, ghê tởm nhíu mày.
Tưởng Đạc nhạt: “Loại đối tác chẳng phân biệt trường hợp động dục thế , em thật tâm cho rằng tập đoàn Tưởng thị nên tránh .”
Văn phòng lập tức lâm cảnh tĩnh mịch hổ.
Sắc mặt Đàm Hạc phát tím, mà La Yên Ngữ hổ c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tưởng Đạc cứ như tận mắt thấy, ngay cả vị trí của bọn họ… đều chỉ .
“Cậu… Cậu phỉ báng!” Đàm Hạc vỗ bàn lên, chỉ Tưởng Đạc: “Tưởng Đạc, tôn tọng là ba nhà họ Tưởng, nên mặc cho càn. Nếu mà còn ngậm m.á.u phun nữa, … sẽ khởi tố !”
Tưởng Đạc vốn định thêm gì, nhưng tên đàn ông đáng khinh Đàm Hạc khởi tố , sẽ bóc trần gốc gác nhà ông .