Lục U nghĩ một lát rồi đi vào phòng bếp, lấy con d.a.o gọt trái cây ra: “Người nào cũng đừng nghĩ có thể nhốt anh lại!”
Nước mắt trên mặt còn chưa khô, dáng vẻ cầm d.a.o lúc này giống như một con chim cánh cụt ngốc nghếch vậy.
Ý cười trên mặt Tưởng Đạc càng rõ ràng hơn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Em như vậy đáng yêu quá đi, lại đây, cho ông đây hôn một cái nào.”
“Đừng có đùa!”
“Anh biết mà, mau lại đây.”
Lục U đi tới trước mặt anh, anh giơ tay cầm lấy chuôi d.a.o rồi đặt trên bàn, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Từ giờ trở đi, anh phải dính trên người em, một tấc không rời.”
Lục U nghĩ nghĩ, rồi trịnh trọng gật đầu: “Được, một tấc cũng không rời.”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Anh đề phòng nắm d.a.o lên, đi tới bên cửa: “Ai thế?”
“Xin chào, có đơn hàng ạ.”
Lục U thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra, anh shipper thấy cô cầm d.a.o thì hoảng sợ, run rẩy đưa túi cho cô: “Đơn hàng của chị ạ.”
“Cảm ơn.”
Lục U nhận lấy túi rồi đóng sầm cửa lại, đặt túi lên quầy bar rồi quay lại khóa tất cả những nơi có thể khóa trên cửa chống trộm, còn cắm luôn chìa khóa vào ổ khóa.
“Mấy ngày nay anh đừng ra ngoài, cũng đừng về nhà ở Long Thành Dữ Hồ nữa, bọn họ nhất định đang ngồi xổm ở bên đó chờ anh.”
“Được.”
“Cứ ở nhà em đi, em không tin bọn họ có thể xông vào bắt người.”
Lục U xoay người lại thì nhìn thấy Tưởng Đạc lấy ra hộp bao cao su từ cái túi vừa rồi.
Cô gái vừa rồi lải nhải không dứt, lúc này câm luôn rồi.
Sao lại quên cái này chứ!!!!
Tưởng Đạc đổ hết đồ đạc trong túi ra, sâu xa nhìn Lục U: “Em mua những... bảy hộp.”
“...”
Nguyên nhân Lục U mua đến bảy hộp bao cao su chính là bởi vì buổi đêm phí ship tăng, vì để gom đủ mức freeship, chỉ đành mua nhiều như vậy.
Nhưng hiển nhiên Tưởng Đạc đã hiểu lầm ý của cô.
Một đêm kia ngoài trời sấm chớp rền vang, trong phòng cũng tràn ngập kiều diễm.
Tất cả gian khổ đều bị ngăn cách ở bên ngoài, cô bảo vệ Tưởng Đạc, cũng có được anh, có được tất cả nhu tình và lòng trung thành của anh.
Không cần bất cứ ngôn ngữ gì, cũng không cần bất cứ ai nhắc nhở, Lục U đã cảm nhận được...
Anh ấy thực sự đã thích cô rất, rất nhiều năm.
“Những năm tháng khó khăn nhất, mỗi một giây, mỗi một phút đều muốn giống như bây giờ.” Anh nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự thâm tình, trong thâm tình lại mang theo vài phần tuyệt vọng như đối mặt với cái chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-147-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cô gái cũng nhìn vào mắt anh, ánh mắt mơ hồ: “Vậy anh bây giờ thì sao, bây giờ anh đang muốn gì.”
“Bây giờ, anh muốn cùng em ngồi vòng đu quay, muốn ăn thịt kho, muốn ngắm mặt trời mọc vào ngày mai và mặt trời lặn vào những ngày sau này, muốn nắm tay em cùng đi trên bờ cát...”
Muốn ở chung với nhau mỗi ngày, đó đều là sự bình dị to lớn nhất.
Nghe những lời ngọt ngào anh thỏ thẻ bên tai, Lục U nhắm hai mắt lại, mu bàn chân căng chặt.
--
Khi Lục U tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, bảy hộp dùng hết một hộp.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, còn cả thân hình mạnh mẽ, rắn rỏi của anh in bóng lên lớp cửa thủy tinh.
Lục U ôm chăn, quyến luyến hương vị trong chăn, không chịu đứng lên.
Cả người đều rất đau mỏi, nhưng trong lòng lại chứa đầy ngọt ngào.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, rất nhanh, người đàn ông đẩy cửa đi ra.
Lục U lập tức nhắm mắt lại, nhưng cũng nghe thấy tiếng dép của anh đi tới trước mặt cô.
Kỹ năng giả vờ ngủ của cô không tốt, Tưởng Đạc liếc mắt là có thể nhìn ra, nhưng Lục U vẫn tiếp tục kiên trì giả vờ.
Cô không biết khi tỉnh lại phải nói cái gì, xấu hổ muốn chết, tốt nhất là giả c.h.ế.t luôn.
Vốn dĩ cho rằng Tưởng Đạc sẽ tặng cô một nụ hôn chào ngày mới sau đó sẽ rời đi. Không ngờ rằng, cô lại nghe thấy tiếng xé hộp quen thuộc.
Cô chợt mở mắt ra, thấy người đàn ông kia mỉm cười với cô, nốt ruồi son dưới khóe mắt sáng bừng hấp dẫn.
Anh mở một hộp mới, ngậm vào môi, sau đó đi về phía cô.
Lục U hét lên: “Anh điên rồi sao, lại tới nữa.”
“Đây mà điên gì chứ.”
Vừa mới bắt đầu thôi mà.
...
[Nhóm chat thiếu nữ cá muối 502]
U U Lộc Minh: “Lần thứ tư rồi QwQ”
Tiểu Nhị Đóa: “Mẹ tôi ơi!!”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tên Tưởng Đạc kia đói khát thành cái dạng gì rồi thế.”
U U Lộc Minh: “QwQ”
--
Đoạn thời gian đó, quả đúng là Tưởng Đạc và Lục U như hình với bóng. Lúc cô làm việc ở Lộc Phong, Tưởng Đạc sẽ ngồi trên bàn làm việc của cô, khi thì bóc kẹo đút cho cô ăn, khi thì nghịch tóc cô, tết tóc cho cô.
Thời điểm Lục U vẽ không quan tâm đến xung quanh, bất kỳ sự vật, sự việc hay con người nào bên ngoài đều không thể ảnh hưởng đến cô, thậm chí ở trên tàu điện ngầm ồn ào cô cũng có thể lấy laptop ra bắt đầu làm việc.