Không ngờ rằng, thằng nhãi này lại giống như cỏ dại, cứng đầu lớn lên, không chỉ trưởng thành mà còn mạnh mẽ hơn, ưu tú hơn bất cứ người con nào của bà ta.
Tưởng lão phu nhân hận đến nghiến răng, bà ta muốn đoạt lấy tất cả của nó, bà ta muốn nhìn thấy nó lại lộ ra biểu tình đáng thương nhưng không lại giúp đỡ như ngày bé. Chỉ có như vậy mới khiến nội tâm của bà ta khôi phục lại như bình thường.
“Tưởng Đạc, mày thực sự không để tâm sao, mày mạnh miệng quá nhỉ, tài sản vất vả lắm mới đến tay lại cứ mất đi như vậy, mày buông được mới là lạ.”
Tưởng Đạc nhìn thấu tâm tư của bà già kia, lạnh lùng chế giễu: “Nếu các người đã cảm thấy đây là tài sản để lại, ông già c.h.ế.t thì các người có thể được chia một chén canh, được thôi, cứ việc cầm lấy mà chia đi.”
Nói xong, anh lấy chìa khóa của con dấu tập đoàn trong túi ra, thuận tay ném lên bàn, mỉm cười, gằn từng chữ một: “Tôi chắp tay nhường lại đấy, hai tay dâng lên luôn.”
Tưởng Tư Địch chợt nhớ tới lời cha Tưởng nói, ông nói đưa tập đoàn Tưởng thị cho Tưởng Đạc không phải là món quà mà nhờ cậy cậu ta.
Bởi vì chỉ có anh mới có thể giữ vững giang sơn của tập đoàn Tưởng thị, không đến nỗi bị đám cháu chắt chẳng ra thể thống gì chia năm xẻ bảy.
Tưởng Tư Địch nhìn đám anh chị em họ xung quanh, ánh mắt bọn họ nhìn chìa khóa trên bàn như bầy sói đói.
Bỗng nhiên chị ấy có một dự cảm không lành.
...
Tưởng Đạc ra khỏi bệnh viện Khang Hoa, bên ngoài trời mắt đầu tí tách mưa, anh không chút do dự bước vào trong làn mưa.
Cơn mưa mùa thu mang theo sự lạnh lẽo thấm vào xương tủy, mà thứ khiến trái tim anh lạnh lẽo hơn chính là... sự phản bội.
Người thân, bạn bè...
Trên thế giới này, không có ai đáng tin cả.
Anh sẽ không bao giờ vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình nữa, thứ anh có thể nắm lấy chỉ còn ánh trăng trước mắt mà thôi.
Ánh trăng trước mắt, mới là người trong lòng anh.
--
Lục U vừa tắm xong, cô mặc váy màu trắng, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt, chân trần vừa đi ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy tiếng gõ cửa không ngừng.
Cô không lập tức mở cửa mà hỏi: “Ai thế?”
“Anh.”
Nghe được giọng Tưởng Đạc, Lục U yên tâm mở cửa ra: “Sao anh lại tới giờ này?”
“Muốn tới.”
Lục U phát hiện cả người anh đều ướt sũng, nước trên tóc vẫn nhỏ giọt không ngừng, cả người lạnh như một khối băng, sắc mặt cũng vô cùng nhợt nhạt.
Cô vội vàng kéo anh vào nhà, sau đó cầm theo một chiếc khăn tắm màu trắng sạch lau tóc cho anh: “Sao anh lại dính mưa thế, không lái xe sao, ngay cả ô anh cũng không mang theo à.”
Tưởng Đạc từ phía sau chầm chậm ôm lấy cô: “Mấy ngày nay, ông đây rất nhớ em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-144-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cảm nhận được được thân thể cứng rắn và sự trói buộc mạnh mẽ của người đàn ông, Lục U lập tức đỏ mặt, đỏ rần hết cả mặt.
Cô cúi đầu nhìn xuống vạt áo của mình, bên trong không có gì cả, cô nói: “Để em vào thay áo đã.”
Tưởng Đạc ôm cô từ phía sau, ánh mắt dời xuống: “Không cần, như thế rất tốt, anh thích nhìn em như vậy...”
Anh nói xong, hôn lên cổ cô một cái.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ám muội, trái tim Lục U sắp văng ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi.
Cái cái cái này... quá nhiệt tình rồi!
Cô tránh anh, dừng lại đúng lúc, lùi ra xa mấy bước mới hỏi: “Dạo này có phải anh gặp chuyện phiền lòng gì không?”
“Đã giải quyết xong rồi.”
Bắt đầu từ giờ phút này, ác long hoàn toàn đem linh hồn mình giao phó cho dũng sĩ diệt rồng.
Anh sẽ không đẩy cô ra nữa.
Làn hơi nước trong phòng tắm bốc lên, Lục U mở đầy nước ấm trong bồn tắm, bọt xà phòng trắng và cánh hoa trôi nổi trên mặt nước đang bốc hơi.
Cô quay đầu nói với Tưởng Đạc: “Nước được rồi đấy, anh vào được rồi đó.”
Tưởng Đạc đi vào, thân trên không mặc gì cả, anh bước vào bồn tắm, hơi lạnh tản đi, thân thể lạnh như băng được xoa dịu.
Lục U ngượng ngùng dời ánh mắt đi, giận dỗi vẩy bọt xà phòng về phía anh: “Ở trước mặt em mà anh không kiêng kị tí nào sao?”
“Kiêng kị gì cơ?”
“Anh không sợ bị em nhìn thấy hết à?”
“Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Khi Tưởng Đạc nói lời này, nét mặt anh rất tự nhiên, không giống như trêu đùa tí nào.
Nhưng câu “chuyện sớm hay muộn thôi” lại khiến Lục U không khỏi nóng mặt: “Anh ngâm trước đi, có thể ngủ ở trong đó một lát, khoảng thời gian này không liên lạc, chứng mất ngủ của anh đã đỡ chưa thế.”
“Không đỡ.” Tưởng Đạc trầm giọng nói: “Nghiêm trọng hơn rồi, mỗi ngày chỉ ngủ được khoảng ba, bốn tiếng.”
“Hèn gì nhìn anh mệt mỏi như thế.” Lục U vươn tay vuốt ve gò má và cằm của anh, đau lòng hỏi: “Có phải trong lòng anh có chuyện gì không?”
“Không sao đâu.”
“Thế anh ngâm một lát đi, quần áo sạch em đặt trên giá rồi, đêm nay đừng đi nữa.”
Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của Tưởng Đạc có chút câu dẫn: “Em có đuổi thì anh cũng không đi.”