Các thành viên của hội đồng quản trị cố nén , cố ý như chuyện gì xảy , còn giả vờ nghiêm túc, diễn khổ sở.
Lục U Tưởng Đạc trò thì nở nụ khoái trá, nghênh ngang rời , quấy rầy công việc của nữa.
Ánh mắt Tưởng Đạc vẫn đuổi theo cô, mãi đến bóng dáng cô biến mất ở lối rẽ hành lang.
Trợ lý đưa cho Tưởng Đạc một cái khăn tay ẩm để lau cà phê dây ngực, Tưởng Đạc với trợ lý: “Mang cho cô chút đồ ăn .”
“Vâng.”
Trợ lý đáp lời, đang lui đến cửa thì Tưởng Đạc gọi : “Trong ngăn kéo của socola, đưa cho cô ăn.”
--
Cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc lúc bảy giờ tối, họp ròng rã hai tiếng đồng hồ. Lúc đầu Tưởng Đạc còn nghĩ Lục U chờ sẽ về , ngờ cô gái đang ngủ ghế salon trong phòng .
Thân thể cô co , ôm lấy đầu gối, nghiêng ngủ ngon, giống như giấc mơ của cô vĩnh viễn chỉ mặt trời.
Tưởng Đạc ngừng mặt cô, cô chán, ánh mắt như bàn tay của tình nhân dịu dàng quét từ mi tâm, phủ qua đôi mắt cô, lông mi, mũi, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ thẫm của cô.
Trước đây cho rằng thể khống chế , nhưng khi camera một loạt hành động của , ngay cả việc liên hệ với Hoàng Khẳng, tất cả chứng minh một việc –
Anh khống chế chính nữa .
Bệnh của cho đến bây giờ vẫn khỏi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, đây là nguyên nhân khiến thời gian Tưởng Đạc luôn trốn tránh Lục U.
lúc , trợ lý tới, thấp giọng bên tai Tưởng Đạc: “Bệnh viện bên truyền tin đến, bệnh tình của ông Tưởng nặng thêm, lẽ...”
“Biết .”
Tưởng Đạc cởi áo khoác bên ngoài nhẹ đắp lên Lục U, đó hôn một cái lên trán cô.
...
Lúc Lục U tỉnh là chín giờ tối.
Khoảng thời gian cô quá mệt mỏi, chỉ cần xuống, tới mấy phút thể tiến giấc ngủ.
Cô xoa trán một cái, trong mơ hình như cô cảm giác đàn ông hôn , trán vẫn còn lưu chút ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-142-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Có lẽ...
Có lẽ vì ban ngày cô nghĩ nhiều nên ban đêm mới mơ thấy.
Trong phòng việc của Tưởng Đạc một bóng , ánh sáng cũng điều chỉnh thành màu dịu nhẹ thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
Lục U khỏi phòng việc, trợ lý lập tức dậy, với cô: “Tam gia việc ạ.”
Lục U trở phòng việc, từ trong túi lấy một phong thư màu hồng.
Đây là thư tỏ tình cô cho . Mặc dù quê mùa một chút, nhưng Lục U luôn cảm thấy, loại chuyện như tỏ tình hẳn nên trịnh trọng một chút, là cảm giác nghi thức một chút.
Vì thế cô lựa chọn cách thư tình, đem suy nghĩ của cùng lòng yêu thích , nhiều hết giấy.
Cô đặt bức thư tình ngay ngắn bàn việc của .
Bên ngoài phòng bệnh tại bệnh viện Khang Hoa tập trung nhiều , đều là những khuôn mặt quen thuộc.
Trong đó một vẫn luôn thích Tưởng Đạc, Tưởng phu nhân.
Mái tóc bà hoa râm, mặc một chiếc sườn xám màu xanh là nhạt, mặc dù tuổi qua năm mươi nhưng khí chất vẫn ưu nhã, ngay ngắn ghế salon ở giữa.
Tưởng Tư Địch bên cạnh bà , còn bên cạnh là con trai ruột của bà , cũng là nhị gia nhà họ Tưởng – Tưởng Hằng.
Một tên văn dốt võ nát mạ một lớp vàng “du học về nước” bên ngoài, danh nghĩa kinh doanh một công ty giải trí, nhưng hằng năm đều lỗ, dựa tập đoàn tiếp tế, giúp đỡ mới thể miễn cưỡng trụ .
Trừ những , trong phòng cũng thiếu em bà con, chị em họ, hầu hết những đều ngang tuổi Tưởng Đạc, chênh lệch bao nhiêu, khi còn bé đều từng bắt nạt .
Vừa thế trận , trong lòng Tưởng Đạc đại khái thể đoán chút đầu mối.
Anh mấy đó mà tìm bác sĩ phụ trách của cha Tưởng: “Tình hình ?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ông mất năng lực tự chủ.”
Trước đây ông vẫn thể thông qua giọng máy móc để giao lưu cùng . hiện tại bác sĩ như , tức là trở thành thực vật , sống một ngày thì một .
Tưởng Đạc cảm xúc lúc của , đối với đàn ông bỏ rơi ruột của , trong suốt nhiều năm hỏi quản đến , cũng là hận kém những khác của nhà họ Tưởng.
Sau cha Tưởng giao nhà họ Tưởng cho , Tưởng Đạc cũng cảm động đến rơi nước mắt, chỉ bình tĩnh tiếp nhận hết tất cả. Anh hề cảm thấy ông đang bồi thường cho , ngược , cảm thấy đây là nhà họ Tưởng nhờ vả .