--
Dương Đại Tịch đánh giá Lục U, bề ngoài cô dường như cũng không thay đổi mấy, chỉ là đường nét gương mặt nảy nở so với trước đây, mặc dù không phải tướng mạo mà người khác vừa nhìn đã cảm thấy kinh diễm, nhưng cũng có thể khiến người ta không thể rời mắt đi được.
Đối với gương mặt của mình, Dương Đại Tịch vẫn khá tự tin, nhưng sau khi nhìn thấy Lục U, trong lòng cô ta vẫn mơ hồ cảm thấy không thể sánh bằng.
“Lục U, bây giờ cô đang làm ở Lộc Phong à?”
“Ừ.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.” Dương Đại Tịch đưa tay ôm lấy khuỷu tay còn lại, đánh giá cô: “Cô là... nhà tạo mẫu à?”
“Hả...”
Tới tận bây giờ Lục U cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô và hoa khôi giảng đường đứng nói chuyện, hàn huyên với nhau.
Đang như vậy thì có một người mẫu vội vàng đi tới tìm Lục U: “Chị U, sau lưng em vẫn hơi rộng một chút, phiền chị chỉnh lại hộ em với.”
Lục U lập tức sửa lại phần lụa sau lưng cho cô gái đó
Dương Đại Tịch nhìn Lục U, khóe miệng cong lên, có vài phần lạnh lùng chế giễu: “Tôi nhớ năm đó thành tích của cô năm đó cũng thuộc hàng top của Trung học Số 1 Thanh Phù mà, sao bây giờ...”
Lục U nghe ra sự coi thường trong lời của Dương Đại Tịch, cô liếc cô ta, từ ánh mắt Dương Đại Tịch có thể nhìn ra sự khinh thường.
“Tôi hiện tại làm sao thế?”
“Thì... cảm thán một chút thôi.”
Dương Đại Tịch nở nụ cười: “Mấy người thành tích tốt như các cô, năm ấy cũng coi thường trường trung cấp nghề, nhưng bây giờ tôi đã xuất hiện trước ống kính, tiền lương cũng không thấp, có thể thấy thành tích không thể quyết định được tất cả.”
“Thành tích đúng là không thể quyết định tất cả, đương nhiên tiền lương cao hay thấp cũng không thể quyết định giá trị của một người.”
“Chính xác, đây chính là một câu nói có thể an ủi bản thân mình, nhất là với những người có thân phận như cô.”
Dương Đại Tịch khinh thường thân phận của Lục U ra mặt.
Mấy năm cô ta lăn lộn trong giới người mẫu, nịnh cao đạp thấp là chuyện bình thường, cho nên cô ta nói chuyện cũng không hề giữ kẽ, sẽ không cân nhắc đến cảm nhận của người khác, càng không biết cách tôn trọng người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-139-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Đúng lúc này, chị Vương phụ trách chụp ảnh cho người mẫu đi tới, vừa hay nghe được mấy lời này của Dương Đại Tịch, chị ấy sợ đến nỗi linh hồn nhỏ bé sắp dọn nhà đi mất, vội vàng qua đây, trách móc: “Daisy, cô đang nói bậy gì thế!”
Dương Đại Tịch vừa nhìn thấy chị Vương thì lập tức đổi giọng, nịnh nọt hỏi thăm: “Chị Vương, chị xem shoot ảnh vừa chụp có được không, Lộc Phong có dùng được không?”
“Có thể dùng hay không không phải do tôi quyết định, người quyết định là tổng giám đốc Lục, tất cả ảnh chụp của người mẫu đều phải qua tay cô ấy.”
Dương Đại Tịch cười khoác lấy tay chị Vương, giả vờ thân mật làm nũng: “Vậy phiền chị Vương ở trước mặt tổng giám đốc Lục nói giúp em vài câu nhé, em tin sau khi anh ấy [3] nhìn thấy hình của em sẽ rất thích.”
[3] chị Vương nói là 她ta1= cô ấy, Dương Đại Tịch tưởng là 他ta1= anh ấy)
Chị Vương lạnh lùng bỏ tay cô ta ra: “Sao cô không tự đi nói mà lại muốn tôi nói. Tổng giám đốc Lục đang ở trước mặt cô đấy, tự cô nói đi, tôi mặc kệ.”
Cả người Dương Đại Tịch ngây ra, nhìn Lục U đang ngồi trước máy may giúp người mẫu sửa quần áo.
Ánh mắt cô chăm chú, kiên nhẫn giải quyết vấn đề của từng người mẫu, vừa nghiêm túc lại hiền hòa.
Dương Đại Tịch không thể tin được, cô lại là tổng giám đốc Lục “cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu rất cao” trong miệng những người mẫu kia!
Sự châm chọc, khiêu khích vừa rồi của Dương Đại Tịch có thể khiến cô ta trực tiếp đ.â.m đầu xuống đất chết.
Vốn dĩ Dương Đại Tịch cho rằng mình c.h.ế.t chắc rồi, vừa châm chọc lại vừa khiêu khích Lục U, coi như tự kết liễu sự nghiệp làm người mẫu ở Lộc Phong của cô ấy rồi.
Những người mẫu xung quanh đều quăng ánh mắt hoặc là đồng tình, hoặc là mỉa mai về phía cô ta.
Lộc Phong bây giờ là thương hiệu hot nhất trong giới, vì để trở thành người mẫu của Lộc Phong, cô ấy thậm chí còn không tiếc đền tiền vi phạm hợp đồng, bằng mọi giá phải hủy hợp đồng với công ty.
Không nghĩ tới, vừa tới Lộc Phong, còn chưa làm ăn được gì đã phải đối mặt với cảnh thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà chung.
Dương Đại Tịch phiền muộn muốn chết.
Thay đồ xong, cô ấy ủ rũ đi ra khỏi phòng thử đồ, vừa hay gặp chị Vương đang đi tới.
Chị Vương đang bắt chuyện với người mẫu chụp ảnh, cũng khá rất bận rộn. Vừa nhìn thấy Dương Đại Tịch đã trách cứ: “Cô còn đứng đây ngơ ngác cái gì thế, không biết nói chuyện à, không muốn chụp shoot hình tiếp theo luôn phải không, còn không đi thay đồ nhanh lên.”
“Em vẫn còn được chụp ạ?” Dương Đại Tịch ảo não nói: “Đắc tội tổng giám đốc Lục rồi, nhất định em sẽ không được chọn, có chụp cũng phí công, không cần lãng phí thời gian làm gì.”