Tô Nhị nhớ lại rồi nói: “Bạn trai tôi nói, lúc học cấp ba ấy, không cần phải gặp cậu, chỉ cần vào tiết tự học buổi sáng nghe người khác đọc một câu 'U u lộc minh, thực dã chi bình, ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sênh' [1] là anh ấy lập tức có phản ứng sinh lý, cậu nói anh ấy như vậy có phải là thật hay không.”
[1] Nằm trong bài thơ Lộc minh 1 của Khổng Tử:
U u lộc minh,
Thực dã chi bình.
Ngã hữu gia tân,
Cổ sắt xuy sênh.
Xuy sênh cổ hoàng,
Thừa khuông thị tương.
Nhân chi hảo ngã,
Thi ngã chu hành.
Dịch thơ:
Con hươu kêu hoà dịu
Để gọi nhau ăn cỏ bình ở đồng nội
Ta có nhiều tân khách tốt
Thì đánh đàn thổi sáo lên
Thổi sao thổi kèn lên
Hãy bưng cái rổ đựng hàng lụa để ta trao tặng tân khách
Những người mến thích ta
Hãy chỉ cho ta nẻo đường nào to tát (để ta noi theo.
“...”
Lục U đỏ mặt.
Thẩm Tư Tư cười nói: “Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi thì cái này quá bình thường mà, dù sao cũng không nhất định bởi vì câu ‘u u lộc minh’ kia.”
Lục U gật đầu tán thành: “Đúng rồi.”
Thẩm Tư Tư nói tiếp: “Đề nghị của tôi chính là một đao chặt đứt phiền não, đến tìm anh ấy hỏi rõ đi. Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, mấy thứ ngây ngô, yêu thầm phiền c.h.ế.t đi được.”
“Tôi cũng không thể chạy đến trước mặt anh ấy rồi hỏi thẳng là anh có thích em không chứ.” Lục U lẩm bẩm nói: “Nếu như anh ấy nói không thích, hoặc là hiện tại không thích, tôi sẽ... mất mặt đến thế nào chứ.”
“Không cần đi hỏi trực tiếp như thế, một người đàn ông thích một người phụ nữ thì có nhiều cách biểu hiện lắm.”
Thẩm Tư Tư nói xong, cầm điện thoại của Lục U lên, dùng ngón tay cô mở khóa, sau đó gọi cho Tưởng Đạc –
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-136-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Tam gia, tôi không phải Lục U, tôi là Thẩm Tư Tư, Lục U uống say rồi, tôi với Tô Nhị không gọi được cô ấy, anh tới đón cô ấy được không?”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tư Tư chớp mắt với luc: “Xong rồi, anh ấy sẽ tới.”
Lục U thấy vậy thì vội vàng uống một hơi cạn sạch ly cocktail trước mặt: “Tôi không giả vờ được đâu, say hay không say người đàn ông kia chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.”
“Thế thì uống nhiều một chút.” Thẩm Tư Tư lại gọi cho cô một ly rượu.
Đợi được khoảng hai mươi phút, nhưng người đi vào "Vô tình gặp" không phải là Tưởng Đạc, mà là Lục Ninh mặc áo lên trắng.
Sau khi lên đại học, gương mặt Lục Ninh ngày càng sắc nét, khí chất cũng nổi bật hơn, không còn là cậu thiếu niên hướng nội, khiêm tốn bị kỳ thi đại học và gánh nặng ép đến không thở nổi kia nữa.
Sau khi vào học viện nghệ thuật, hơi thở thanh xuân trên người cậu không thể che giấu được, tựa như cây mẫu đơn vào tháng Tư, thoáng cái đã nở rộ.
Cậu rất phù hợp với chuyên ngành hiện tại. Là lực lượng dự bị của giới giải trí, thiên phú trên phương diện đàn dương cầm cũng tạo thêm cho cậu không ít màu sắc, phát triển thêm về ca hát, vũ đạo, diễn xuất, khả năng nổi tiếng rất lớn.
“Sau em... lại tới đây?” Lục U không hiểu nhìn Lục Ninh.
“Anh Tưởng Đạc gọi cho em, đúng lúc em đã ở trường, cũng gần nên tới đón chị về nhà.”
Lục Ninh đánh giá Lục U: “Không phải uống say à, sao em nhìn chị tỉnh táo thế.”
“Anh... anh ấy bảo em tới?”
“Đúng á.”
Trái tim Lục U bị một cây kim dài đ.â.m vào, nhói lên đau đớn.
Thẩm Tư Tư nhìn mắt Lục U đã đỏ bừng, cô nói: “Cũng phải, nãy tôi gọi điện thì nghe thấy bên kia ồn ào lắm, chắc đang tra án thôi, vị gia kia là người bận rộn mà.”
Lục Ninh cầm cốc cocktail của Lục U lên, uống nốt chỗ còn lại mới nói: “Đâu có, anh Tưởng Đạc nói anh ấy phải ngủ trước mười giờ, không tới được.”
Thẩm Tư Tư lườm Lục Ninh một cái, lúc này Lục Ninh mới phản ứng kịp, vội nói: “À, đúng rồi, anh Tưởng Đạc bận nhiều việc mà, thế nên không mới tới được.”
Lục U nhìn mấy người bọn họ, mỉm cười: “Không cần phải diễn với chị, có gì đâu chứ, coi như chị tự mình đa tình đi.”
Nói xong, cô cầm túi dứt khoát quay lưng rời đi.
Lục Ninh vội vàng đuổi theo cô, đồng thời không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Tư Tư: “Chị cũng về sớm đi, đừng uống rượu nữa.”
“Thằng nhóc xấu xa quản chị cậu cho tốt đi, đừng có quản tôi.”
Gió thu hơi lạnh, Lục U mặc ít, bóng lưng gầy lảo đảo đi dưới ánh đèn neon nơi phố phường náo nhiệt.
Lục Ninh đuổi kịp Lục U, cởi áo khoác của mình mặc vào cho cô: “Bởi vì trường học gần quán bar nên anh Tưởng Đạc mới gọi em mau đến đây đón chị về nhà.”
Lục U bước đi nhanh hơn, ngữ điệu tăng thêm vài phần không khách khí: “Anh ấy bảo em làm gì thì em làm cái đó, nghe lời như vậy cơ à?”
Lục Ninh ngại ngùng cười cười: “Thì bởi vì anh ấy là anh Tưởng Đạc mà.”
“Chị còn là chị em đấy, đã thấy em nghe lời chị bao giờ đâu.”