Trí nhớ của anh xuất hiện sự gián đoạn, sinh ra một vài đoạn trống rất nhỏ trong ký ức suốt một thời gian rất dài, nhưng anh cũng không hề để ý đến những đoạn trống đó.
Mà bây giờ, Tưởng Đạc, người am hiểu sâu về tâm lý học, bắt đầu ý thức được, những khoảng trống này không phải ngẫu nhiên.
Khủng hoảng tinh thần của anh có lẽ càng nghiêm trọng hơn rồi.
Trải qua chuyện kinh khủng trong quá khứ, cùng với những bất công, chèn ép, bắt nạt sau chuyện đó đã khiến anh sản sinh ra cơ chế tự bảo vệ trước sự kích thích, đối với những ký ức đau khổ, không thể chịu nổi, sẽ lựa chọn quên đi.
Mà chính bởi quyết định vì lựa chọn quên đi này, anh có thể thoát ra khỏi sự đau khổ, lại lần nữa cầm kiếm lên, trở thành dũng sĩ g.i.ế.c rồng bảo vệ vạn gia đốt lửa.
...
Sáng sớm hôm sau, chiếc Land Rover của Tưởng Đạc dừng trước cửa phòng khám tâm lý tư nhân cao cấp bên dưới cây ngô đồng.
Bác sĩ phụ trách của phòng khám tâm lý này là Tần Thư, anh ta bạn cùng phòng đại học của Tưởng Đạc, đồng thời cũng là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học và thôi miên lâm sàng.
Từ xa Tưởng Đạc nhìn thấy Tần Thư, anh ta đang đứng ở cửa chờ anh.
Áo sơ mi kẻ sọc rộng rãi làm nổi bật thân hình cao gầy của, anh ta đeo một chiếc kính vuông màu đen, mắt kính tám độ như chia cắt đường nét trên mặt anh ta.
Nhìn thấy Tưởng Đạc, anh ta tự nhiên tiến lên, mỉm cười định ôm anh một cái.
Nhưng sắc mặt Tưởng Đạc âm trầm, đi thẳng vào phòng khám, nói: “Vào phòng thôi miên.”
Tần Thư thấy anh đi thẳng vào vấn đề, một câu nói nhảm cũng không nói, trong lòng có lẽ đã đoán ra sự việc chắc hẳn khá nghiêm trọng.
Anh ta cũng không cợt nhả, đi cùng Tưởng Đạc vào phòng thôi miên, kéo rèm cửa màu ấm vừa dày vừa nặng vào, sau đó để Tưởng Đạc nằm trên một chiếc ghế mềm thoải mái.
Trước đó trong điện thoại Tưởng Đạc đã nói ngắn gọn chuyện này từ đầu đến cuối.
Tần Thư vẫn luôn biết trạng thái tinh thần của Tưởng Đạc không quá ổn định, nhất là mấy năm đại học, cách tuần lại phải đến phòng cố vấn của giám sát viên.
“Nghe nói sau khi học ở đại học Maryland, bệnh tình của cậu đã tốt hơn rồi mà?”
“Không biết nữa.”
Tưởng Đạc thật sự không biết gì cả, nếu không phải camera nhà Lục U ngẫu nhiên quay được cử chỉ khác thường của anh, thậm chí anh không hề phát hiện ra gì cả.
Hoàn toàn không biết gì cả.
Tần Thư tiến hành thôi miên sâu cho Tưởng Đạc, Tưởng Đạc lần thứ hai quay trở lại giấc mộng đáng sợ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-134-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Mà lần này, thứ anh không còn là thiếu niên bị ngược đãi trên ghế nữa, mà là một bóng lưng cô độc ngồi trên bậc thang ngoài bãi sông.
Tưởng Đạc còn nhớ chuyện khi đó. Lúc ấy anh đã được cứu về, nhưng ác mộng vẫn chưa kết thúc, đó là chỉ bắt đầu mà thôi.
Suốt nhiều năm, anh vẫn phải gánh chịu “bạo lực” từ những gia đình mất con.
Cơ thể, tâm hồn...
Dường như mọi thứ đều là lỗi của anh, dường như anh còn sống chính là một cái tội.
Khi đó, bậc thang ở bãi sông vào lúc hoàng hôn là nơi anh thường ngồi, tại nơi này anh tìm kiếm sự cân bằng trong nội tâm, tìm kiếm sự tĩnh mịch.
Thiếu niên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tưởng Đạc, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng tràn ra nụ cười bất cần đời.
Rất nhanh, ý thức quay trở lại, cảnh trong mơ dần dần nhạt đi, gương mặt Tần Thư ở trước mặt anh càng lúc càng rõ ràng.
Đầu Tần Thư phủ kín mồ hôi, trong ánh mắt mang theo vài phần hoảng sợ, không còn ung dung như lúc vừa gặp mặt, thậm chí sự bình tĩnh nên có của một nhà phân tích tâm lý cũng hoàn toàn đánh mất.
Dựa vào nét mặt của anh ta, Tưởng Đạc cũng đã nhìn ra, bệnh tình của anh đã rất nghiêm trọng.
“Là nhân sách phân liệt à?” Tưởng Đạc hỏi.
Tần Thư lắc đầu: “Không nghiêm trọng như thế, chắc do vết thương cũ tái phát, đồng thời kèm theo chứng mất trí nhớ ngắn hạn, cậu phải tiến hành điều trị can thiệp tâm lý ngay lập tức.”
“Tôi sẽ trị liệu.” Tưởng Đạc dừng lại một chút, nhìn về phía anh: “Chuyện này, không được để bất kỳ ai biết.”
“Yên tâm, tôi có tố chất nghề nghiệp mà.”
...
Buổi tối, Tưởng Đạc trở về chung cư ở Long Thành Dữ Hồ, phát hiện đèn trong nhà đã mở, Lục U đang ngồi xổm cho mèo ăn.
Thấy Tưởng Đạc về, cô giải thích: “Chị Tưởng Tư Địch nói trả lại Than Đá rồi, mấy ngày này anh bận rộn nên bảo em có thời gian thì tới thăm nó một chút.”
Tưởng Đạc che đi cảm xúc âm u trong đôi mắt, nhìn cô gái ngồi bên tường, cô mặc một chiếc quần yếm thoải mái, tóc dài tết thành hai b.í.m tóc nhỏ, gương mặt trứng ngỗng trong sáng chỉ trang điểm nhẹ.
Có thể nhìn ra cô đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Thật ra bất kể cô mặc trang phục nào, trang điểm hay không, bất kể ra sao đều vững vàng nằm trên trái tim Tưởng Đạc.
“Hôm nay không phải cuối tuần sao.” Lục U bị anh nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, mở cái hộp trên bàn ra: “Buổi chiều em có thử làm bánh macaron, mang cho anh một chút, anh nếm thử xem.”