“Lục U, nói rõ xem nào.”
“Không nói.” Lục U nhắm mặt lại: “Nghe không hiểu thì bỏ đi.”
“Thế thì đổi một vấn đề khác.” Trong bóng tối, Tưởng Đạc nắm tay cô, nắm thật chặt, từ bên hông dời đến trước ngực: “Em tới đây, chỉ đơn thuần là vì công việc thôi sao?”
Lục U ngừng một chút, cầm ngược lại tay Tưởng Đạc: “Không phải.”
Muốn gặp anh, muốn đến điên rồi.
Cô nghe thấy tiếng trái tim loạn nhịp của người đàn ông, bầu không khí bắt đầu trở nên mập mờ.
Anh chậm rãi nhích lại gần cô, thấy cô không bài xích, mặt anh kề đến gần cổ cô, cách lớp tóc thơm thơm, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Cả người Lục U đều tê dại, gương mặt đỏ rần, bóng đêm lững lờ, mọi thứ đều mơ hồ, không chân thật.
“Lục U.”
“Ừ?”
Cô khẩn trương đến nỗi không còn nghe thấy giọng của mình.
“Em có biết anh đã chờ ngày này bao lâu rồi không?” Chất giọng trầm thấp của người đàn ông xâm nhập vào tai cô: “Trước đây, mỗi một ngày em bên cạnh người khác, trái tim anh đều đau như d.a.o cắt.”
Kể từ giây phút này, Lục U phát hiện mình thật sự thích anh. Bởi vì những lời anh vừa nói khiến cô tan nát cõi lòng.
“Tưởng Đạc, xin lỗi anh.”
“Có gì mà xin lỗi chứ, em có làm gì sai đâu, em chỉ không thích anh thôi.”
Lục U xoay người, cách bóng đêm sâu thẳm lại mỏng manh, mặt đối mặt với anh.
Không nhìn rõ ngũ quan anh tuấn của anh, nhưng lại có thể thấy rõ ánh sáng dưới đáy mắt anh.
“Lời ngày đó anh chưa nói xong, bây giờ có thể nói rồi chứ.”
Khóe miệng Tưởng Đạc giơ lên , cọ cọ đầu mũi mình vào mũi cô: “Nếu bây giờ anh nói thì đêm nay em đừng nghĩ có thể toàn thân trở ra, ngày mai cũng đừng mơ rời khỏi đây.”
“...”
“Ngủ đi.”
Lục U xoay người, hai mắt nhắm lại.
Tưởng Đạc ôm cô chặt hơn một chút, khuôn mặt cũng vùi vào gáy cô.
Mấy phút sau, Lục U lại mở mắt ra: “Tưởng Đạc.”
“Ngủ đi nào.”
“Em cũng muốn ngủ rồi, nhưng tay của anh...”
Cô cúi xuống, nhìn bàn tay đang đặt lên n.g.ự.c mình của anh: “Có thể di chuyển đi chỗ khác được không.”
--
Một đêm kia, Lục U ngủ rất ngon, nhưng hình như Tưởng Đạc lại ngủ không ngon lắm. Trong lúc Lục U mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy anh đi vào nhà vệ sinh tận ba lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-125-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Sáng sớm, vừa mở mắt ra Lục U đã trông thấy gương mặt đẹp trai của Tưởng Đạc gần trong gang tấc, đôi mắt của anh nhìn cô chăm chú.
Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hình ảnh chấn động này, trái tim Lục U không nhịn được nhảy loạn.
“Anh... làm gì đấy?”
Người đàn ông kia tham lam nhìn cô, ánh mắt rất sâu, tựa như cô chính là ao lầy, một khi anh đã tiến vào thì không thể thoát ra được.
“Phải đi rồi, nhìn nhiều một chút...”
Lục U hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi: “Cũng có phải không nhìn thấy nữa đâu, anh về sớm một chút là được.”
“Ừ, anh sẽ về sớm.”
Cô dịu dàng nhìn anh, gật đầu: “Được.”
Tưởng Đạc nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, không kìm lòng được sát lại, muốn hôn lên trán cô.
Lục U vội đưa tay ngăn cản, tránh xa môi anh: “Lời nên nói còn chưa nói đâu đấy, thế mà đã muốn chiếm lợi rồi, không có cửa đâu.”
Khóe miệng Tưởng Đạc cong lên, nhắm mắt lại, hôn lên mu bàn tay cô: “Đi cũng tốt, ở lại lại làm anh phân tâm, trong đầu đều là việc đó.”
“Việc nào cơ?”
Ý cười trên miệng Tưởng Đạc có vẻ ngả ngớn hơn, tiến lại gần bên tai cô, thấp giọng nói: “Chuyện từ khi anh bước sang tuổi mười tám luôn muốn làm với em.”
“...”
Lục U dứt khoát kéo chăn lên che mặt, đồng thời đạp anh xuống giường: “Mau cút đi.”
Tưởng Đạc nhanh chóng mặc sơ mi lên, rồi vào nhà vệ sinh, khép hờ cửa, bắt đầu rửa mặt.
“Sau khi về cần hỗ trợ gì thì nói với anh, hoặc trực tiếp đi tìm chị anh, tài nguyên, mạng lưới quan hệ, em muốn gì cũng có.”
“Không cần.” Lục U không chút do dự từ chối: “Không cần anh giúp em, tự em cũng làm được.”
Tưởng Đạc hiểu tính tình hiếu thắng của Lục U, cô sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự giúp đỡ của anh. Đương nhiên anh cũng không miễn cưỡng cô, càng không làm những việc vừa vất vả lại vừa chọc cô không vui này.
Chỉ cần tin tưởng cô là được rồi.
Tưởng Đạc rửa mặt xong, qua cánh cửa khép hờ, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng khóa kéo .
Trái tim anh nảy lên, vô thức nhìn về cái gương trong nhà vệ sinh.
Lúc này, góc độ anh đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của cô gái thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương.
Cô đang thay quần áo.
Rèm cửa màu trắng bị gió thổi tung bay, cô cởi chiếc váy ngủ bằng vải bông ra, vòng eo gầy nhỏ yêu kiều không được một vòng tay, làn da căng mịn nhẵn nhụi, xương hồ điệp như muốn bay lên, bra là kiểu thiếu nữ màu hồng nhạt.
Đang nhìn đến xuất thần, Lục U lại quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trong gương.
Con ngươi anh đen nhánh, mang theo vài phần dục vọng.
“!!!”
Vào khoảnh khắc Lục U chuẩn bị nổi bão, muốn cầm gối đập người, Tưởng Đạc hô: “Em mặc xong quần áo rồi hãy tới!”