“Cũng phải có người muốn đến chứ.” Khóe môi Chu Lân nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Cái nơi chim không đẻ trứng này không có gì cả, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng khi có khi không.”
“Thầy Chu bằng lòng ở lại thật sự khiến người ta kính nể.”
“Tôi cũng không cao thượng đến thế.” Chu Lân nói: “Không còn cách nào, trong nhà có cha già đang bị bệnh, cần người chăm sóc.”
Sân trường tiểu học là nơi bằng phẳng duy nhất trong thôn, không ít đứa trẻ tập trung trên sân trường, hưng phấn vây quanh chiếc xe Van có logo Lộc Phong kia.
Trợ lý Tiểu Lưu dựa theo chiều cao khác nhau của từng đứa trẻ để phát các bộ quần áo có số đo khác nhau đến tay chúng.
Đám trẻ đứa nào đứa nấy vui mừng không thôi, thậm chí còn có đứa trê không chờ được mà thay ngay tại chỗ.
Chu Lân gọi đám trẻ lại: “Mấy đứa, nên nói gì nhỉ?”
Đám trẻ mặt đỏ hồng, đầu mũi không kìm được tiếng khụt khịt đứng trước mặt Lục U, cùng hô: “Cảm ơn chị ạ.”
“Không cần cảm ơn, phải học tập cho tốt đấy nha.”
Đám trẻ nhìn chằm chằm vào Lục U một lát, tựa như chưa từng thấy chị gái nào xinh đẹp như thế: “Chị ơi, gương mặt chị đẹp như tiên nữ đó.”
“Còn xinh hơn tiên nữ!”
“Cảm ơn các em.”
Lục U lấy điện thoại ra, chụp hình ảnh bọn trẻ mặc quần áo mới rồi gửi cho Thượng Nhàn Thục –
“Chị Nhàn, em cảm thấy chuyến đi này rất có ý nghĩa.”
Thượng Nhàn Thục trả lời: “Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, dù sao cũng là tiền của tên cặn bã cho mình làm việc thiện tích đức mà. [hehe]”
“Bọn trẻ đáng yêu lắm luôn.”
“Không chỉ bọn trẻ mới đáng yêu đâu.” Thượng Nhàn Thục gửi tới một icon híp mắt cười: “Thật ra việc đi tặng quần áo cho bọn trẻ ở nông thôn không cần đích thân nhà thiết kế chính của chúng ta ra trận, là bởi vì... muốn gặp người ở đây thôi.”
Lục U nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng hơi mím lại: “Không nói nữa, em đi giúp Tiểu Lưu đây.”
...
Rất nhanh quần áo trong xe đã được phân phát hết, mỗi đứa trẻ đều được mặc quần áo mới.
“Những cái này chỉ là đợt đầu tiên thôi, còn hai đợt nữa, khi nào làm xong sẽ đưa tới.”
“Thực sự rất cảm ơn mọi người.”
Chu Lân tiễn Lục U và Tiểu Lưu đến cửa trường học, anh ta nhìn Lục U, nhắc nhở: “Lục tiểu thư, cô ở lại nhà trong thôn sao?”
“Không phải, thôn trưởng sắp xếp phòng cho chúng tôi.”
“Buổi tối nhớ khóa chặt cửa sổ.” Chu Lân gãi đầu, nói: “Cô biết gần đây trong thôn chúng tôi xảy ra vụ án bắt cóc trẻ con mà.”
“Đã nghe nói, bạn tôi đến đây để điều tra vụ án này.”
“Mấy đứa trẻ mất tích đều là học sinh trong trường chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-123-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Chu Lân tốt bụng nhắc nhở: “Trong thôn không yên bình, lưu manh cũng nhiều, cô nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng, cảm ơn.”
--
Buổi tối về đến phòng, Lục U rửa mặt, thay váy ngủ, nằm trên giường từ sớm.
Một đường tàu xe mệt nhọc, hai mí mắt cô đánh nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, phía ngoài cửa sổ truyền đến một loạt tiếng va chạm cực kỳ rõ ràng, giống như có người đang cạy cửa sổ.
Cô lập tức tỉnh táo, cảnh giác ngồi dậy: “Ai đang ở bên ngoài thế?”
Bên ngoài lập tức yên tĩnh lại.
Cửa sổ tầng một bị chặn nên bên ngoài không mở được, nhưng lại không có thanh chống trộm, tính an toàn không cao.
Lục U không chắc bên ngoài có người hay không, hoặc đó chỉ là tiếng gió thổi, do vừa rồi cô ngủ quá sâu.
Nhớ đến những vụ án xảy ra gần đây trong thôn, lại thêm việc Chu Lân nhắc nhở cô chú ý an toàn, cơn buồn ngủ của Lục U lập tức biến mất, cô mở đèn lên, ngồi trên giường, lưng dựa vào tường, lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Ngoài cửa sổ thường xuyên có tiếng lá cây xào xạc vì bị gió thổi.
Mỗi lần gió thổi cỏ lay, trái tim Lục U lại đập nhanh hơn, thần kinh căng chặt, vô cùng sợ.
Cuối cùng, cô run rẩy lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tưởng Đạc.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã được bắt máy.
“Tưởng Đạc, anh ngủ chưa?”
Giọng nói người đàn ông mang theo vài phần ủ rũ: “Vừa mới ngủ.”
“Xin lỗi nhé.” Lục U run rẩy nói: “Không phải em cố ý quấy rầy anh, cái đó... em hơ... hơi sợ.”
Ở đầu dây bên kia, hình như anh đã ngồi dậy: “Em đang ở đâu?”
“Một phòng trống bên cạnh nhà thôn trưởng, không có sân.”
“Chờ anh.”
--
Nửa tiếng sau, Tưởng Đạc xuất hiện trước cửa phòng Lục U.
Anh mặc một cái áo sơ mi trắng, khuy áo cài loạn, cởi hai cái ở trên cùng, tóc hơi rối, trên mặt mang theo chút mệt mỏi vì chưa tỉnh ngủ, trên cằm lú nhú vài sợi râu.
Trước khi vào nhà, anh kiểm tra cửa sổ và khóa cửa, sau đó nói: “Giấy dán cửa sổ bị phai màu rồi, lúc trong phòng mở đèn, nếu có người núp bên ngoài thì có thể nhìn thấy hết bên trong.”
Lục U sợ tê cả đầu, giọng run run cắt lời anh: “Anh đừng nói nữa.”
Tưởng Đạc không nói gì thêm, sau khi vào phòng, anh quen đường mở cái vali màu trắng của Lục U ra, sau đó nhét tất cả đồ trang điểm của cô vào bên trong.