Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 122: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:35:50
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, anh trèo lên xe máy lái đi.

“Brừm” một tiếng, xe máy lái được khoảng mười mét. Anh quay đầu lại, cô gái nhỏ đứng bên cạnh con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua phía sau cô, bụi bốc lên mù mịt.

Trong tay cô còn cầm đôi giày thể thao màu trắng kia, bướng bỉnh lè lưỡi về phía anh.

Tính tình cô bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu thua trước mặt anh, cũng tuyệt đối không nói với anh một câu: “Tưởng Đạc, anh có thể giúp em được không.”

Tưởng Đạc thầm chửi một câu, quay đầu xe lại, một lần nữa tới bên cạnh cô.

“Không phải anh đã đi rồi à?” Lục U cố ý nói: “Tam gia tức giận thì ai dám trêu vào chứ.”

Tưởng Đạc trầm mặt giành lấy đôi giày thể thao, anh ngồi xổm xuống, tay đặt lên mắt cá chân cô.

“Làm gì đấy?”

Mặt anh không đổi sắc kéo khóa chiếc giày cao gót của cô xuống, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Không thay giày thì lúc về chân có bọng nước đấy, nghe lời.”

Hai chữ “nghe lời” từ miệng anh phát ra mang theo chút lưu luyến.

Đôi mắt Lục U nhìn người đàn ông đang quỳ một gối dưới chân mình.

Trái tim sắp tan ra rồi.

Cô để mặc anh cởi giày đôi giày cao gót kia ra, thay vào đó là một đôi giày thể thao quê mùa nhưng lại dễ chịu.

Sau khi lên xe một lần nữa, tay Lục U đút vào trong túi áo của Tưởng Đạc, không ngoài dự đoán, cô lấy được một viên kẹo socola trong túi áo anh.

Cô bóc giấy bọc, bỏ viên socola vào trong miệng. Đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt ngào thơm nồng, cô dán mặt vào lưng anh, nhẹ giọng nói: “Tưởng Đạc, em bắt đầu thích thích socola vị hạt phỉ rồi đấy.”

--

Buổi chiều, Lục U đã đặt chân được đến thôn Bình Vu. Thôn Bình Vu bốn phía là núi, chỉ có một con đường lớn để ra ngoài thôn, khắp nơi đều là ruộng bậc thang, đường đất. Rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, môi trường ở đây quả thực trong lành, yên tĩnh, khiến người ta yêu thích.

Tưởng Đạc vừa vào thôn đã bị Hạ Minh Phi gọi đi vì chuyện công việc.

Thôn trưởng rất nhiệt tình tiếp đãi Lục U, đồng thời sắp xếp chỗ ở cho cô.

“Thật tốt quá, trẻ con trong thôn ngày nào cũng mong chờ quần áo mới đấy.” Thôn trưởng đưa Lục U vào trong viện: “Mong chờ mọi người đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-122-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Xe Van của trợ lý Tiểu Lưu còn chưa tới ạ, cháu đến trước.”

“Không sao không sai, tôi cho người đến cửa thôn chờ rồi. Anh Tưởng đã dặn sắp xếp chỗ ở cho cô trước.”

Thôn trưởng dặn người dọn dẹp một căn phòng ở phía Đông của thôn, rồi sắp xếp Lục U vào đó ở.

Điều kiện trong thôn có hạn, phòng tương đối đơn giản, giấy dán trên cửa sổ cũng đã phai màu, trên giường là một tấm ga giường in hoa, mặc dù màu sắc bình thường nhưng ít ra cũng sạch sẽ.

Lục U thu dọn hành lý xong thì ngồi nghỉ ngơi trong phòng một lát.

Rất nhanh, xe Van chở trợ lý Tiểu Lưu cũng đã tiến vào cửa thôn.

Lục U nhìn thấy Tiểu Lưu, cậu ta bị con đường gập ghềnh đến thôn lắc đến trắng cả mặt, dạ dày cuộn lên từng cơn, nói chưa được ba câu đã chống rễ cây nôn ra.

“Không sao chứ!” Cô vội vàng tiến đến, vỗ nhẹ lên lưng cô ta: “Vất vả rồi.”

“Chị Lục U, may, may là chị không ngồi trên xe Van đến đây. Không thể chịu nổi, em sắp nát rồi, ọeee~”

Lúc đến đây, từ miệng Hạ Minh Phi Lục U mới biết công việc trong ngày hôm nay của Tưởng Đạc đã được sắp xếp kín cả rồi, rất bận rộn. Nhưng khi biết sáng nay cô tới thì đã vội vàng tranh thủ thời gian, còn mượn cả xe máy để lên trấn trên đón cô.

Cô ngồi trên xe anh đi vào thôn, tránh được đường núi gập ghềnh, vậy nên Lục U không hề cảm thấy xóc nảy khó chịu, ngược lại còn có thể thưởng thức cảnh đẹp ruộng vườn trên đường đi.

Có một số việc, trong lòng cô càng lúc càng chắc chắn.

Cô đưa Tiểu Lưu tới chỗ ở, để cậu ta nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc trời sập tối, Lục U cùng Tiểu Lưu đi tới một trường tiểu học ở bên ngoài, cách thôn khoảng 5km.

Trường tiểu học chỉ có một giáo viên, tên là Chu Lân. Là người tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp [3] duy nhất trong thôn, xem như là người có trình độ văn hóa cao nhất thôn.

[3] Trung cấp chuyên nghiệp: Trường trung cấp chuyên nghiệp là một cơ sở đào tạo giáo dục sau THPT. Trường trung cấp chuyên nghiệp được thiết kế để đào tạo những ngành nghề riêng biệt. Hay cung cấp các kỹ năng, kỹ thuật cần thiết để phục vụ cho việc thực hiện một công việc cụ thể nào đó.)

Trường tiểu học này điều kiện rất đơn sơ, bởi vì chỉ có một giáo viên là Chu Lân nên trình độ dạy học có thể tưởng tượng được.

“Người lớn trong thôn vào vụ mùa không có thời gian chăm sóc con cái, nên đưa con đến trường học.”

Chu Lân giới thiệu hoàn cảnh trong trường cho Lục U: “Một mình tôi vừa phải làm giáo viên văn, lại phải làm giáo viên toán, chỗ này thay vì nói là tiểu học, chi bằng nói là nhà trẻ.”

Lục U nói: “Tôi nghe thôn trưởng nói, chính quyền thị trấn có tuyển thêm giáo viên mà.”

Loading...