Trước đó, thông qua Tưởng Đạc cô đã liên lạc với thôn trưởng của thôn Bình Vu, thôn trưởng còn vì việc này mà vui mừng không thôi, mấy ngày không chợp mắt được, từ sớm đã đứng đây chờ mấy người Lục U tới.
Tưởng Đạc nói sẽ tới đón Lục U, cô cũng có chút lo lắng không yên, kèm theo đó là cảm giác hưng phấn.
Trước đó cô nói cái gì mà “nhớ anh”, “một phút đồng hồ cũng không chờ được”, đương nhiên chỉ là lời nói đùa mà thôi, trêu anh một chút.
Nhưng gần đến giờ xuất phát, Lục U vậy mà lại bắt đầu hơi chờ mong.
Cô cố ý ăn diện một phen, áo len dài tay phối với váy kẻ caro dáng dài, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác tweed, gọn gàng bắt mắt xuất hiện trước mặt anh.
Trên còn đường lầy lội từ trấn trên đi vào thôn, Tưởng Đạc đã đứng chờ từ lâu.
Anh tùy tiện dựa vào bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại, chiếc jacket đen làm lộ rõ đường nét lạnh lùng của anh.
Lục U đi tới trước mặt anh, ánh mắt anh rời khỏi điện thoại, rơi xuống người cô.
Nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhạt nhẽo nhìn vào đôi giày cao gót Salvatore Ferragamo dưới chân cô.
“Vợ chưa cưới không bằng lòng kết hôn với anh này, chúng ta phải đi vào thôn đấy, không biết còn tưởng em muốn đi thảm đỏ đấy.”
Đương nhiên Lục U biết mình phải vào thôn, nhưng đây không phải là lần đầu tiên gặp nhau sau khi xa cách lâu ngày hay sao, cô cố ý ăn diện một chút thôi mà.
Thấy Tưởng Đạc không thèm để ý đến cách ăn mặc của mình hôm nay, Lục U có chút mất mát. Cô nhìn chiếc xe máy cùng với cái áo khoác đen tuyền của anh: “Người biết thì sẽ nghĩ anh đến tra án, không biết còn tưởng anh là lưu manh vào thôn cướp bóc đấy!”
Khóe miệng Tưởng Đạc nhếch lên: “Được rồi, vừa gặp mà sức chiến đấu đã đầy ắp thế này rồi, hy vọng tiếp tục giữ vững, đừng ỉu xìu nhé.”
“Đương nhiên.”
Tưởng Đạc lười nói nhảm với cô, đeo cái mũ bảo hiểm trắng xanh xen kẽ vào đầu cho cô.
“Tự chỉnh lại khóa nhé.”
Lục U nhận lấy mũ rồi hỏi: “Em ngồi trên xe Van là được.”
“Đường vào núi rất hẹp, lại xóc nảy, trước khi trời tối không biết có đến được cửa thôn không.”
Lục U vẫn ngồi phía sau xe Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc chở cô về hướng thôn Bình Vu.
Cô siết chặt áo anh, nhìn bóng lưng vững chắc, cao lớn của người đàn ông, trong lòng ngọt ngào, không tự chủ ôm lấy eo anh.
Ánh mắt Tưởng Đạc mẫn cảm liếc về phía sau, khóe miệng cong lên.
“Tưởng Đạc, anh đi xe máy tốt thật đấy.”
“Ở Mỹ đã giành được quán quân đua xe địa hình, chiếc mũ bảo hiểm này là phần thưởng của cuộc thi kia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-121-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Đúng thế đúng thế, anh cái gì cũng biết, làm gì cũng đều có thể giành được giải thưởng, ngay cả đánh bài cũng có thể thắng.”
“Em diễn sâu vừa thôi, cái này mà cũng khen à.”
“Em khen anh còn không được à.”
Lục U không kìm lòng được đặt cằm lên bả vai anh, động tác càng thêm thân mật, nói bên tai anh: “Tam gia, anh có chuyện gì không biết, hoặc từng thất bại chuyện gì chưa?”
Tưởng Đạc nghĩ một chút rồi trầm giọng trả lời: “Có.”
Lục U tập tức hứng thú: “Nói để em vui vẻ tí xem nào.”
Tưởng Đạc cảm nhận được lực ấn nhẹ nhàng của cô bên hông anh, anh nói: “Tất cả mọi thứ, học bổng, khóa học, các cuộc thi... đều chỉ để đạt được sự công nhận của một người mà thôi.”
“Thế thì anh đều làm được hết rồi nhỉ.”
“Ừ, làm được cả rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa công nhận anh...”
Sau này cô ấy còn ở bên cạnh người khác.
Tưởng Đạc chở Lục U đến một quán ven đường ở chợ, mua một đôi giày thể thao để cô thay cho đôi giày cao gót.
Lục U đặt chiếc áo tweed kia trên vai Tưởng Đạc, nhìn đôi giày xấu mù kia, nhất quyết không chịu đổi.
Quần áo và giày dép nhất định phải giữ được phong cách hài hòa mới có thể tăng thêm sức mạnh, đây là hành vi thường ngày cùng với tín ngưỡng nghề nghiệp của Lục U, quần áo thế nào thì phải xứng với đôi giày như thế, tuyệt đối không thể qua quýt mặc loạn.
“Tam gi, anh cảm thấy cái này hợp sao?”
Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay đo số chân: “Chắc là vừa đấy, em thử xem.”
“Không phải nói số giày đâu.” Lục U lạnh nhạt cự tuyệt: “Giày thể thao không hợp với váy của em.”
“Đợi lát nữa chúng ta vào thôn sẽ phải đi đường núi, em dám đi giày cao gót thì chuẩn bị mười ngày không xuống được giường đi.”
“Thế thì em sẽ mười ngày không xuống giường.”
Lục U rất cứng đầu, rất ít khi cô thay đổi suy nghĩ của mình.
Tưởng Đạc đưa giày tới trước mặt cô: “Nói nhảm ít thôi, đổi nhanh lên.”
“Không đổi đâu.”
Lục U càng tức hơn, nghĩ là đi gặp anh nên cố ý ăn diện, thế mà nhìn cô nhiều thêm một cái anh cũng không thèm, vừa nhìn đã bảo cô ăn mặc không phù hợp. Giống như là cô tự mình đa tình ấy.
“Em cũng có xin ngồi xe máy của anh đâu.”
Tưởng Đạc biết cho tới bây giờ cô không hề đặt anh vào trong mắt, lời anh nói cô cũng không nghe, trong lòng lúc này toàn bộ là lửa giận, anh quăng xuống một câu: “Được, không muốn ngồi xe máy của ông thì em đứng đây chờ xe Van đi.”